06/02/2014

Mùa xuân nhớ lại một chuyện tình

                                                                                 :: Kim Nguyễn::
Lại một cái tết xa nhà , xa quê hương yêu dấu, đêm giao thừa tôi cũng chuẩn bị trà mứt, dưa hấu mâm ngũ quả như ngày xưa mẹ vẫn thường chuẩn bị. Ngắm tới ngắm lui tôi thấy hình như còn thiếu cái gì, gọi điện thoại hỏi mẹ :




-Mẹ ơi, con bày bàn thờ cúng giao thừa có trái cây, hộp mứt, dưa hấu, bộ trà nhưng còn thấy hình như còn thiếu cái gì đó mà không nhớ nổi mẹ ơi.
Mẹ cười hiền từ:
-Thiếu hoa và pháo.
Ừ nhỉ , nhưng tôi đã quên mua pháo rồi, thôi ra vườn hái vài nhánh hồng và cúc làm chậu hoa xuân vậy , giờ này sát giờ giao thừa cũng chả còn shop nào mở cửa.
Mười một giờ đêm , tôi lên You tube tìm kiếm video về pháo, cắm qua màn hình Ti Vi, đúng 12 giờ đêm tôi mở ra loa, thế là có một tràng pháo nổ dòn tan , đốt nhang khấn vái, xin cho cha mẹ già nhiều sức khỏe, xin cho bản thân được bình an, xin cho mọi người mọi gia đình đều thoát vòng khổ lụy. Không biết lời cầu xin của mình có thành sự thật không nhưng vẫn cảm thấy lòng thật bình an.
Chuông điện thoại reo vang, vừa nhấc lên , nghe giọng Quang ấm áp :
-Đầu năm chúc em năm nay vui nhiều hơn năm ngoái, sức khỏe dồi dào , cuộc sống bình an.
Cầm phone trong tay nước mắt tôi lặng lẽ chảy dài trên má, giá như chàng đừng gọi cho tôi có lẽ tôi thấy mình bình an hơn , vết thương lòng ngỡ đã lành nay lại bị chàng cứa vào đó thêm , tôi nói nhỏ:
-cám ơn anh, chúc anh cũng như vậy, thôi em cúp phone đây, em còn nhiều việc phải chuẩn bị cho ngày mai. Tôi gác phone và không quên bỏ hẳn ra ngoài. Nằm dài trên giường nhớ lại khoảng thời gian đã qua, thước phim dĩ vãng chầm chậm quay về....




Con phố đông người qua lại, tôi bước chân ra khỏi pharmacy với hai giỏ sách thật đầy, còn đang khệ nệ thì một thằng bé chạy vụt qua, va mạnh vào tôi làm rơi hai giỏ thức ăn tung tóe trên đường, còn đang ngơ ngác nhìn lại thì thằng bé đã mất hút, tôi luống cuống nhặt lại những thứ rơi vãi trên đường, một chàng thanh niên từ đâu bước đến nhặt hộ tôi, và thế là chúng tôi quen nhau từ phút đó.
Quang rất lịch sự , chàng hiện đang làm Manager cho một hãng thuốc lá , công việc của chàng rất thoải mái, đa số thời gian là online.
Thỉnh thoảng hai người hẹn hò nhau đi uống cà phê, nghe nhạc hoặc xem phim. Từ ngày quen biết Quang cuộc sống tẻ nhạt nơi xứ người của tôi đã có thêm hương vị, nhửng khoảng trống vắng mà cuộc đời của người thiếu nữ đã ngoài ba mươi như tôi  cảm thấy được chàng lấp đầy.
Một lần trong party của cô bạn làm cùng sở, tôi đưa chàng đến để giới thiệu với bạn bè, khi giới thiệu chàng với Liễu, tôi càm thấy cả hai hơi luống cuống, trực giác bén nhậy của mình đã mách bảo cho tôi biết hình như có chuyện không ổn, tôi kéo Liễu ra sân để hỏi :
- Có phải cậu dấu tớ điêu gì ????
Liễu khỏa lấp :
-Không , có chuyện gì đâu
-Tớ thấy cậu và me xừ Quang nhà tớ như có chuyện gì, sao cả hai không nói chuyện mà cậu hình như đang lảng tránh ?
Liểu khổ sở :
-Cậu cứ bình tĩnh đã, để tớ suy nghĩ vài ngày sẽ cho cậu biết.
-Không nói ngay bây giờ được hả ?
-Đã bảo để tớ suy nghĩ mà
Vẫn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ba ngày chờ cú phone của Liễu như ba thế kỷ, tôi cũng không thấy Quang gọi cho tôi. Đến ngày thứ tư thì tôi hết chịu nổi gọi cho Liễu liền. Liễu hẹn tôi sau giờ làm hai đứa đi uống cà phê.
Ngồi bên ly cà phê, lòng tôi lo lắng, chỉ sợ một tin bad new về cuộc tình của mình , tôi thật không biết sống ra sao những ngày còn lại.
Liễu nhìn vào mắt tôi:
-Bạn phải thật bình tĩnh nghe tớ nói, Quang đã lâp gia đình và có 2 đứa con trai 
Tôi bàng hoàng nước mắt đoanh tròng:
Cậu nói thật chứ??
Liễu gật đầu:
Mình trước kia là y tá, vợ của Quang bị tai nạn xe hơi , liệt hai chân nằm một chỗ, chính mình đến nhà chăm sóc cho bà ấy mà, cuộc sống của Quang rất tội nghiệp, thui thủi đi làm về nhà cũng thui thủi vậy đó, bà ta nằm một chỗ nên thường ghen tuông và làm khổ Quang.
Tôi chết lặng không biết phải nói gì, chỉ lặng lẽ khóc, Liễu an ủi tôi:
-Cậu đến xoa dịu phần nảo cuộc sống nặng nề của Quang, nhưng cậu cũng phải nghĩ cho tương lai của mình chứ.
Chia tay Liễu, tôi đi từng bước nặng nề trên đường , đầu óc suy nghĩ miên man. Chia tay với chàng ư?? cuộc tình này đâu phải mới bắt đầu ?? đã hai năm rồi, ít nhiều chúng tôi có với nhau quá nhiều kỷ niệm, nhưng chàng có gia đình, vợ chàng lại tàn tật , tôi phải làm sao đây???
Cuộn mình trong chăn, dấu mình trong phòng cả tuần lễ, không nhận bất kỳ cú gọi nào, không lên internet , đóng face book , tôi như biến mất khỏi thế giới này, Quang lên nhà gõ cửa mấy lần tôi đều không ra mở cửa, im lìm nằm trong nhà như thể mình đi đâu mất.
Một tuần lễ trôi qua, cuối cùng tôi gọi phone cho chàng, Quag vô củng mừng rỡ.
Tôi cho chàng biết tôi đã biết tất cả và đề nghị chia tay. Tôi nói:
-Em rất yêu anh nhưng chúng mình không thể tiếp tục được, lương tâm của anh và của em đều không cho phép chúng mình tiếp tục.
Quang buồn rầu:
-Mình không thể là bạn của nhau sao em ?
Tôi chua chát:
-Nếu chúng ta không yêu nhau thì có thể là bạn , nhưng trong hoàn cảnh này thì làm sao gọi là bạn ? đừng để tất cả mọi người đều bị tổn thương, với em anh có tình, nhưng với vợ anh , anh còn nghĩa nữa. Chấm dứt đi anh, đủ lắm rồi, em không trách anh đâu vì em hiểu trong hoàn cảnh này ai cũng thế thôi.
Từ đó chúng tôi không gặp nhau nữa, tôi đổi chỗ ở , không cho chàng biết mình đang ở đâu, vẫn giữ số phone để thỉnh thoảng gọi phone chúc mừng sinh nhật , lễ tết , chỉ có thế thôi.
Đã 3 năm rồi kể từ khi chia tay nhau, năm nào chàng cũng gọi phone chúc tết cho tôi như vậy. Chỉ cầu mong cho chàng những tháng ngày còn lại được bình an trong tâm hồn....

::Kim Nguyễn 


5 comments:

  1. Thu Cúc (Sydney)7 February 2014 at 06:45

    Hay quá chị Kim Nguyễn ơi, câu chuyện tình của người đàn bà cứng cỏi...
    Blog chúng ta cần nhiều những chuyện tình ở lứa tuổi hai mươi thế nầy nữa !

    ReplyDelete
  2. Tình cảm có lý trí
    Nếu ai Cũng biết nghĩ
    Đâu có thấy thương đau
    Khổ Cũng do mình tìm
    Rồi ngụy biện vì tình
    Kết thúc vậy có hậu

    ReplyDelete
  3. Tạo hóa đã tạo ra con người với khối óc nằm trên con tim , nhưng có mấy ai nghe lời nói của lý trí mà chỉ nghe theo tiếng gọi của con tim , dù biết là sai lầm, Cô gái trong câu truyện này đã cứng cỏi để quên đi chuyện tình của mình hy sinh tình cảm của mình cho người vợ tội nghiệp . Cảm phục thay tấm lòng của cô gái trẻ, mà bây giờ thật hiếm hoi tìm thấy. Mong rằng mọi chuyện sẽ qua đi và cô sẽ tìm được một nửa của mình

    ReplyDelete
  4. Đúng như chị N Trâm nói ,bây giờ thật hiếm thấy những người có tấm lòng cao thượng như cô gái nầy.Mình hạnh phúc nhưng cũng phải dành phần hạnh phúc cho người khác nữa. Kim Nguyễn đã có cơ hội tiếp nhận tâm tư thật của cô gái nầy qua mục gở rối Tơ Lòng và viết nên câu truyện ngắn nầy cho chúng ta thưởng thức . Bravo Kim Nguyễn....

    ReplyDelete
  5. Cô gái trẻ này sau khi gửi thư tâm sự thì chọn con đường chạy trốn tình cảm , chính vì cô còn lương tâm , cô nghĩ rằng dù sao minhj2 cũng còn đôi chân lành lặn, còn độc thân, có việc làm ổn định, cô có thể tìm được một người đàn ông khác , còn người vợ tội nghiệp kia đã lớn tuổi lại tàn tật, điều gì sẽ xảy ra nếu như người vợ và hai đứa trẻ không có cha và không có chồng. chính vì lòng cao thượng của cô đã khiến tôi thật sự xúc động , bởi rất hiếm hoi khi có một cô gái trẻ chịu hy sinh cuộc tình đẹp như thơ để chọn nỗi đau như vậy . cũng như Trâm, tôi hy vọng cô sớm tìm được một nửa của mình

    ReplyDelete