Ngô Nhân Dụng
Phải mất sáu tiếng đồng hồ một đoàn
cấp cứu người Pháp và người Nepal cưa gỗ, đục tường và sàn nhà, mới kéo được
anh Rishi Kanal, 28 tuổi, ra khỏi đống gạch ngói đổ nát, sau trận động đất, đưa
nước uống và bơm dưỡng khí cho anh.
Một cụ già 101 tuổi ở quận Nuwakot, phía
Tây Bắc thủ đô Kathmandu được cứu; cụ nhịn đói, nhịn khát suốt bảy ngày sau khi
động đất; cả làng bị xóa sạch. Nhân viên một công ty Mỹ mang hai cái máy tìm
kiếm bằng radar sóng ngắn qua, cứu được bốn người ở làng Chautara, họ bị vùi
dưới hai lớp cao ốc sụp đổ chồng lên nhau. Cái máy Finder của NASA lần đầu tiên
đem dùng trên trái đất, có thể dò biết hơi thở và nhịp tim đập của con người
dưới sâu hàng chục thước. Ðoàn cấp cứu này gồm nhiều người quốc tịch Bỉ, Hòa
Lan và Trung Quốc.
Sau những vụ thiên tai, cảnh con
người đi cứu lẫn nhau khiến chúng ta xúc động; cảm thấy tình nhân loại thật ấm
áp.
Nhưng chúng ta cũng rất buồn khi thấy
những người hoàn toàn vô cảm trước nỗi thống khổ của đồng loại. Người Việt Nam
thì không những buồn mà còn thấy xấu hổ, khi thấy trên mạng Internet quốc tế
cảnh một đồng bào của mình hoàn toàn vô cảm. Trên website 9gag có hình nhiều du
khách ngoại quốc đang đi cấp cứu các nạn nhân động đất, kèm theo bức hình một
phụ nữ Việt Nam đang đứng chụp hình kỷ niệm giữa cảnh đổ nát. Cô có khuôn mặt
rất xinh, miệng nở nụ cười hớn hở, tay đưa lên như chỉ cho mọi người thấy ngôi
nhà bị sập cao như thế nào. Ðúng là một thái độ vô cảm. Ðiều đáng xấu hổ hơn,
là cô này ở trong một phái đoàn hội Chữ Thập Ðỏ, sang Nepal trước đó mấy ngày
để “nghiên cứu về động đất.”
Chữ Thập Ðỏ, người miền Nam trước đây
gọi là Hồng Thập Tự là một tổ chức cấp cứu. Tinh thần của các hội Hồng Thập Tự
là cứu người, giúp người. Phải có tấm lòng mẫn cảm, thương xót mới làm việc cho
những tổ chức như thế. Thái độ vô cảm càng không chấp nhận được. Trên website
9gag có hai tấm hình, lần lượt được chú thích cho dân mạng so sánh: A member of
Redcross Vietnam” (Một thành viên Hội Chữ Thập Ðỏ Việt Nam) và “Other tourists”
(Những du khách khác đang cùng dân địa phương tìm bới các đống gạch đổ nát).
Nhưng không phải chỉ một mình cô gái
này vô cảm. Cả đoàn cùng đi với cô cũng vậy. Ði học hỏi về việc phòng bị động
đất, đối phó với động đất, đáng lẽ ra khi gặp cảnh động đất thật thì phải coi
đây là một cơ hội học hỏi trên thực địa. Nhưng không. Gặp động đất, cả đoàn tìm
cách kéo nhau về sớm. Về tới nhà, được dịp khoe khoang tài thành tích ăn mì gói
và tài chạy chọt của mình, làm thế nào tìm được máy bay đi Quảng Châu rồi về Hà
Nội!
Chuyến đi Nepal được hội Hội Chữ Thập
Ðỏ Na Uy tài trợ, tiền ăn ở hàng ngày đã lãnh rồi. Không biết họ có đem trả
tiền cho người ta, hay mang về Hà Nội ăn tiêu cho sướng?
Họ thanh minh rằng không có khả năng
cấp cứu, không biết phong tục và ngôn ngữ địa phương nên đành về. Nhưng có hai
người Việt Nam khác, nhân viên một hãng viễn thông đang ở Kathmandu lúc đó, họ
không bỏ chạy. Họ tình nguyện vào bệnh viện giúp các công tác cứu thương, và đi
hiến máu. Có ai cần biết nói tiếng địa phương đâu?
Dân Việt Nam không vô cảm như mấy
người Chữ Thập Ðỏ. Câu chuyện và hình ảnh này lên mạng, các công dân mạng ào
lên “ném đá!”
Dân mạng lại “ném đá” một lần nữa khi
thấy cảnh người ta đưa xác một phi công tử nạn về nhà trong một cái túi xách
tay! Ðó là di hài một thiếu tá phi công thiệt mạng trong chuyến bay huấn luyện
tháng trước, được đưa về cho gia đình tại Hải Phòng. Trên thế giới, người ta
rất kính trọng các thi hài, dù đó là thường dân. Thi hài các quân nhân tử nạn
khi đang làm nhiệm vụ đều được đặt trong quan tài phủ Quốc kỳ, đưa đón với lễ
nghi trang trọng và uy nghiêm. Nhưng ở Việt Nam thì di hài một sĩ quan không
quân bị nhét trong một cái túi hành lý loại xách tay, mầu xanh trơn, cho hai
người khiêng, một người đi trước bước theo kiểu diễn hành. Gia đình người chết
không được mời tới nhận và đưa thi hài về nhà. Ðơn vị không quân của anh có cử
đại diện đưa anh về với gia đình hay không? Tại sao người ta không đặt cái túi
lên một miếng gỗ lớn hơn một chút, bốn người khiêng trông nó đỡ bệ rạc? Chẳng
người nào thắp cho người chết một nén hương. Cũng chẳng thấy một đóa hoa, một
băng tang màu đen hoặc mầu trắng, hay một tấm khăn sô phủ cho kín đáo! Cả đám
tang là cái túi hành lý xách tay bằng plastic, nếu mở coi bên trong chắc thấy
chữ Made in China! Tại sao không bỏ tiền ra mua một cái “hòm” gỗ cho nó phải
phép? Tiền để đem xây biệt thự cho các quan bí thư tỉnh, bí thư xã không bớt đi
một phần trăm ngàn làm việc từ thiện này được hay sao?
Nhiều công dân mạng trong nước đã ném
đá. Những chữ diễn tả đúng nhất là “nhếch nhác, cẩu thả, vô cảm, phi văn hóa!”
“Thà đừng làm gì cả. Làm kiểu nửa vời vậy rất lố bịch!” Một người còn thấy nhục
quốc thể: “...rồi báo chí nước ngoài họ nhìn vào và họ đánh giá như thế nào
đây? Thật quá đau lòng!” Trong bức hình được phổ biến trên mạng, có thấy hình
một phụ nữ Tây phương tay không đi sau chừng dăm bước, mắt nhìn theo cái túi
hành lý đang được hai người khiêng đi trước. Dáng điệu bà ta có vẻ chậm chạp,
buồn rầu, bà phải cái biết túi hành lý xách tay đó chứa gì, vì các hành khách
máy bay chắc đã được yêu cầu chờ cho “đám tang” rời máy bay trước tiên.
Ai đã gây ra cái cảnh nhếch nhác, lố
bịch, đau lòng này? Quân đội? Bộ Quốc Phòng? Không quân? Thủ phạm là tất cả cái
nhà nước phi nghĩa, vô luân, bệ rạc, nhếch nhác? Tất cả cái đảng đã tạo nên một
xã hội lãnh đạm, vô cảm, không còn một giá trị nào được kính trọng nữa!
Câu chuyện đám tang một sĩ quan và
câu chuyện hội Chữ Thập Ðỏ đều cho thấy những người không còn biết xúc cảm nữa.
Không xúc động trước cái chết của hơn bảy ngàn người Nepal, cũng không xúc động
trước xác chết của một đồng đội. Cái gì đã đốt cháy tim óc những người đang ăn
trên ngồi trốc trong xã hội Việt Nam; khiến cho họ không còn biết thương xót,
không còn biết rung động trước nỗi khổ, trước cái chết của đồng loại?
Nguồn gốc thái độ vô cảm là do một
nếp suy nghĩ, nếp sống mà đảng Cộng Sản vẫn dạy dỗ đảng viên, tuyên truyền với
mọi người hàng trăm năm nay. Mục tiêu của phong trào Cộng Sản là chiếm chính
quyền để thay đổi loài người theo lối sống mới mà họ tưởng tượng ra tuy chưa
biết nó sẽ thế nào. Họ bất chấp đạo nghĩa, nhất là thứ đạo nghĩa của “loài
người cũ.” Họ cổ động một nền văn hóa đề cao “bạo lực cách mạng,” dập tắt những
ngọn lửa lương tâm le lói trong lòng mỗi con người.
Một biểu hiện của thứ văn hóa vô cảm
đó mới được đưa lên mạng, là bức hình một cái búa. Cái búa này được đặt lên bệ
một cách long trọng trong tủ kính, cái tủ lót khăn đỏ trưng bày trong một viện
bảo tàng ở Việt Nam. Trước cái hộp kính là những hàng chữ lớn: BÚA, viết hoa,
xuống dòng. Hai hàng dưới viết: “Ðồng chí Nguyễn Văn Thắng, huyện đội phó huyện
Mỏ Cày (Bến Tre) dùng bổ chết 10 tên ác ôn trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu
nước.”
Dưới mấy hàng trên còn những dòng chữ
dịch sang tiếng Mỹ: “HAMMER. WITH THIS, CAMARADE NGUYEN VAN THANG, DEPUTY CHIEF
OF MO CAY MILITARY DISTRIS, BEN TRE PROVINCE, KILLED TO DEATTS A TOTAL OF 10
LOCAL TYRANTS” (dẫn nguyên văn, cả văn phạm và chính ta). Bản tiếng Anh nói rõ
“local tyrants,” tức là “ác ôn địa phương;” nhưng không thấy những chữ “chống
Mỹ cứu nước.”
Một người dùng búa giết mười mạng,
chắc không giết cùng một lúc, như trong một trận đánh, hai bên bắn giết nhau.
Anh ta phải giết lần lượt từng người một, chứ giết hai người một lần đã khó
rồi. Chỉ có cái búa mà giết mười người, chắc anh ta phải tính toán hành động
bằng cách đánh lén, đánh ban đêm, giết người xong còn chạy thoát. Cần nhất,
không ai nhìn thấy, không ai biết; vì nếu bị lộ sẽ khó trở lại giết những người
khác. Mà lại toàn là người “địa phương,” tức là những người cùng làng, cùng xã
với mình. Những nạn nhân của anh ta là ai? Là những người hàng xóm, những người
chắc anh ta vẫn gặp gỡ hàng ngày.
Giết người bằng cách tính toán lạnh
lùng như vậy, phải được huấn luyện tinh thần tuyệt đối vô cảm. Anh huyện đội
phó này đáng được gọi là Mười Búa, cao hơn tên Sáu Búa của Lê Ðức Thọ. Anh Mười
Búa đã giết người chỉ bằng cái búa. Còn Sáu Búa có thể giết người bằng lời nói.
Sau khi chiếm được miền Nam, Lê Ðức Thọ họp các đồng chí cộng sản của mình,
những người đã từng bị bên Việt Nam Cộng Hòa bắt giam trong thời gian chiến
tranh; có người đã vượt ngục nhiều lần, bị bắt, rồi lại vượt ngục. Sáu Búa gặp
đám quân của mình, những cựu tù nhân đang chờ nghe lãnh tụ khen ngợi lòng cam
đảm và tài chịu đòn trong hàng chục năm bị bắt giữ. Nhưng Sáu Búa chỉ tuyên bố:
“Các đồng chí đều có vấn đề!” Có vấn đề, trong ngôn ngữ cộng sản, nghĩa là bị
nghi ngờ, không đáng tin cậy nữa! Một câu nói đổ thùng nước lạnh lên những niềm
hy vọng của các cựu tù nhân. Một thái độ tuyệt đối vô cảm.
Chiến tranh là một điều bất đắc dĩ.
Trong thời chiến tranh con người thành méo mó, tàn nhẫn, có thể biến thành vô
cảm. Nhưng 40 năm sau khi chiến tranh chấm dứt mà còn đem trưng bày “Ðức Vô
Cảm” trong hành động dùng búa đập chết mười đồng bào của mình, thì điều này mới
thật ghê rợn! Thử nghĩ đến những em nhỏ sinh ra không biết chiến tranh thế nào,
khi vào cái viện bảo tàng này, nhìn thấy cái búa dính máu đó. Các em sẽ cảm
nghĩ những gì? Con cháu của cái anh huyện đội phó này có muốn nhìn thành tích
của cha, ông họ hay không? Trưng bày một khí cụ giết người không ghê tay, thái
độ vô cảm đã ăn sâu vào cốt tủy!
Nhưng những người vô cảm thường không
quan tâm đến chuyện giáo dục trẻ em. Ðối với đám trẻ con đó, cứ cho chúng leo
dây qua sông đi học, cứ để bố con chúng chui bao ni lông mà lội qua sông cũng
được. Chúng đói hay no, quần áo lành hay rách, đến trường có học được cái gì
không, “lãnh đạo” còn lo toan những “vấn đề vĩ mô” không có thời giờ biết tới.
Cho nên mới có cái cảnh những trường
tiểu học không có nhà vệ sinh. Trường Lộc Bảo, với hơn 200 học sinh là một thí
dụ. Suốt bảy năm qua học sinh và các thầy cô trường Lộc Bảo phải tự lo lấy (xem
tin báo Người Việt số này). “Tới giờ ra chơi nữ sinh phải chạy ra gần suối, nam
sinh thì ra phía đồi cỏ, còn thầy cô phải xách xe chạy về nhà, cách trường ba
cây số. Vì nhà dân chúng chung quanh cũng không ai có nhà vệ sinh để nhờ.”
Phải nói, nước ta
do một đám người hoàn toàn vô cảm cai trị từ trên xuống dưới. Mắt vô cảm, tai
vô cảm, cái mũi cũng vô cảm. Tấm lòng thì đã hoàn toàn vô cảm từ lâu rồi! Những
ông bà lãnh đạo Chữ Thập Ðỏ, những người phụ trách tang lễ, cho tới các ông bà
hiệu trưởng cũng chỉ là nạn nhân của một nền văn hóa vô cảm do đảng Cộng Sản
gieo rắc hơn nửa thế kỷ nay.
:: Ngô Nhân Dụng
photo smh.com.au
Xã Hội Chủ Nghĩa là đây...nhục
ReplyDelete