:: Tiểu
Tử
Nhân nói về "Học Hành", tôi
nhớ cách đây mấy năm, nước Pháp gởi một phái đoàn chuyên viên qua Nhựt để
nghiên cứu cách làm xe hơi, mặc dầu xe hơi Pháp đã đạt vị trí khá tốt
trên thị
trường quốc tế. Tôi đã… lột nón chào phục mấy nhà sản xuất xe hơi Pháp bởi vì
họ đã biết… nhét cái "tự tôn mặc cảm" vô túi quần để sáng suốt nhận
thấy xe hơi Pháp vẫn chưa đứng ngang hàng với xe Nhựt, và họ chịu khó đi Nhựt
"Học Hỏi" thêm để về "Hành" với những kinh nghiệm mới.
photo google.com
Chuyến qua Nhựt của các kỹ sư Pháp được
trực tiếp truyền hình nên tôi đã theo dõi dây chuyền lắp ráp xe hơi, từng khâu
từng khâu, một cách thich thú. Nhưng, chuyện đã làm tôi thật ngạc nhiên là ở
cuối dây chuyền sản xuất có một người Nhựt kiểm soát từ trong ra ngoài của
chiếc xe, mở cửa đóng cửa nghiêng tai nghe tiếng cửa đóng, rồi ông ta đi tới đi
lui rờ chiếc xe, không phải chỉ rờ ở một vài chỗ mà là rờ toàn thể chiếc xe !
Một kỹ sư Pháp, chắc cũng ngạc nhiên như tôi, nên nghe hỏi: "Ông làm gì
vậy?". Người Nhựt trả lời: "Tôi rờ ! Ông không thấy sao?". Hỏi:
"Rờ chi vậy?". Trả lời "Rờ để coi còn chỗ nào chưa vừa ý, ví dụ
như chỗ có hơi trầy sơn mắt không nhìn thấy nhưng rờ thì thấy, phải cho làm
lại"
Trong khi nói, người Nhựt đó không ngừng rờ, mắt vẫn theo sát hai bàn tay, chứng tỏ sự chú tâm đặc biệt. Một lúc sau, ông ta vừa gật gù vừa nói: "Tốt !". Rồi lấy trong túi trước ngực một cuốn sổ rút ra một miếng nhựa nhỏ bằng ba ngón tay mang chữ "OK" và hàng mã số, đem dán phía trong kiếng sau của chiếc xe. Ông vừa bấm nút cho dây chuyền đưa xe ra khu "OK" vừa nói: "Tôi làm nghề rờ nầy đã gần mười năm. Tôi rất hãnh diện vì chưa thấy một chiếc xe nào bị trả về, chứng tỏ rằng sản phẩm của nước Nhựt chúng tôi vẫn giữ đúng tiêu chuẩn quốc tế". Ông mỉm cười, đầu gật gật ra vẻ hài lòng.
Đến đây, tôi nhận thấy rằng ngoài cái đầu óc và tay nghề người Nhựt để hết vào công trình chế tạo chiếc xe hơi, họ còn đặt vào đó lòng yêu nước vô biên của họ nữa. Đó là yếu tố chánh đã đưa nước Nhựt lên vị trí ngày hôm nay.
Trong khi nói, người Nhựt đó không ngừng rờ, mắt vẫn theo sát hai bàn tay, chứng tỏ sự chú tâm đặc biệt. Một lúc sau, ông ta vừa gật gù vừa nói: "Tốt !". Rồi lấy trong túi trước ngực một cuốn sổ rút ra một miếng nhựa nhỏ bằng ba ngón tay mang chữ "OK" và hàng mã số, đem dán phía trong kiếng sau của chiếc xe. Ông vừa bấm nút cho dây chuyền đưa xe ra khu "OK" vừa nói: "Tôi làm nghề rờ nầy đã gần mười năm. Tôi rất hãnh diện vì chưa thấy một chiếc xe nào bị trả về, chứng tỏ rằng sản phẩm của nước Nhựt chúng tôi vẫn giữ đúng tiêu chuẩn quốc tế". Ông mỉm cười, đầu gật gật ra vẻ hài lòng.
Đến đây, tôi nhận thấy rằng ngoài cái đầu óc và tay nghề người Nhựt để hết vào công trình chế tạo chiếc xe hơi, họ còn đặt vào đó lòng yêu nước vô biên của họ nữa. Đó là yếu tố chánh đã đưa nước Nhựt lên vị trí ngày hôm nay.
Xin nhắc lại, vào những năm 50, mặc dầu
Nhựt đã đóng máy bay tàu chiến rất có giá trị kỹ thuật, nhưng sản phẩm thực
dụng khác đều bị coi là đồ dỏm không cạnh tranh nổi trên thị trường quốc tế. Vì
vậy, người Nhựt đã phải đi học hỏi mọi ngành nghề ở các xứ tiên tiến, để sau đó
về nước thực hành với ý chí "Mỗi ngày phải hay hơn, hoàn hảo hơn",
làm cho món hàng mang dấu ấn "Made In Japan" phải được thế giới mến
chuộng. Và, như mình thấy, hôm nay họ đã thành công ! Cái "Hành" thực
tiễn nghĩa là không tiểu xảo ngụy tạo và lòng yêu nước của người Nhựt là một
bài học lớn…
Bây giờ, thử nhìn lại Việt Nam coi… ra
sao? Xin phép chỉ nhìn ở "chóp bu" thôi, bởi vì mọi quyền hành đều
tập trung… mút chỉ ở trên đó hết, còn cái khối bần dân thiên hạ thấp lè tè dưới
đất tuy mang mỹ từ " Nhân dân làm chủ " nhưng lại là hạng… tay trắng
thân trần thì có khỉ gì để nhìn !
Nói về "Học" - đừng có giỡn -
mấy cha lãnh đạo Việt Nam ngày nay đều là dân có học hết ! Không biết họ học ở
đâu mà ai cũng có học vị và văn phòng của họ toàn sách là sách. Nhìn số sách
trám đầy bốn vách tường là phải biết ngay họ "học cao hiểu rộng", dầu
không tốt nghiệp cao học thì vẫn là… học cao, bởi vì họ đã… giựt được cái bằng
mà họ cho là cao quí nhứt, bằng "Đỉnh Cao Trí Tuệ Của Loài Người" !
Bởi cái "Học" của họ… ngất ngưởng như vậy nên cái "Hành"
của họ cũng "phiêu hốt ở bốn từng mây ", nghĩa là … hai chân không
chấm đất ! Nhìn coi : họ đem công ty ngoại quốc vô xây cất cả đống công trình
vĩ đại như nhà cao tầng ( 68 tầng ! Hôm nào thang máy ăn-banh, trèo lên là… ná
thở !) đường cao tốc (cho xe chạy 50 km/giờ !) cầu vượt đồ sộ có đường dành
riêng cho người đi bộ (dân đi bộ vượt được qua cầu cũng… hộc gạch !) …v v ,
trong lúc hệ thống cống rãnh bị nghẹt ứ từ mấy chục năm nên thành phố cứ bị
ngập lụt tới rún sau mỗi cơn mưa lớn! Người dân lội trong nước để đi lại… sinh
hoạt hay… chăng lưới bắt cá ngay trên lòng đường như đang "tham gia lưu
thông", phía trên đầu là biểu ngữ "Có nước sạch là có sức khỏe"
và "Quyết tâm thực hiện tốt khu phố văn hóa mới"! Người dân chỉ biết
than là bị Ông Trời hành chớ không nghe ai dám lớn tiếng: "Tại mấy cha nội
đó không biết… hành!"
Với cái kiểu "Hành" nầy, với
cái đà "Tiến nhanh tiến mạnh" nầy, và với cái lòng ái quốc… đóng
khung "Yêu nước là yêu Xã Hội Chủ Nghĩa" nầy… còn lâu "ta"
mới chế tạo nổi chiếc… "Xe Trâu Made In Việt Nam" để… xuất cảng… góp
mặt với thế giới, chớ đừng nói sản xuất ra xe hơi như nước Nhựt!
:: Tiểu Tử
(daihocsuphamsaigon.org )
No comments:
Post a Comment