::Kim Nguyễn::
Trong cuộc sống hằng ngày, chung
quanh chúng ta có
rất nhiều những câu chuyện, vừa thương tâm,
vừa cảm động,
vừa khó xử , vừa đau
lòng. Dù muốn hay không
những người trong cuộc vẫn phải
đối diện để tìm một
lối thoát, có đôi khi rất dễ giải
quyết , nhưng cũng có những câu chuyện đi vào ngõ cụt.
Người viết sẽ gửi đến các bạn đọc những câu chuyện có thật để mong các bạn mỗi người
một ý thắp cho
những người trong cuộc một ngọn đèn
cuối đường hầm.
Và
đây là câu chuyện thứ nhất
Tôi phải
làm sao ?
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê biển mặn, Cửa Bé, Nha Trang,gia đình
tôi rất nghèo, cha tôi là một ngư phủ đánh cá, hầu hết thời gian là lênh đênh
trên biển. Một đợt bão lớn đã cướp đi sinh mạng của ông và từ đó mấy mẹ con tôi
nương dựa nhau mà sống , cuộc sống đã khó khăn từ khi cha tôi mất càng khó khăn
hơn.
Tuổi thơ của tôi trôi qua một cách vô vị , nhưng cũng may là tôi có một
người bạn rất thân, học cùng trường và cùng nhau lớn lên , Cang là con nhà
giàu, cha anh ấy có cả chục chiếc thuyền đánh cá cho thuê và một vựa cá lớn, mẹ
tôi thường lấy cá của vựa cá nhà Cang với giá rất rẻ vì cha mẹ Cang rất thương
tôi và thường tìm mọi cách giúp đỡ mẹ con tôi.
Cang từ nhỏ đã mang căn bịnh tim bẩm sinh, anh rất yếu đuối và gương mặt
lúc nào cũng xanh xao, tôi ngược lại là một thanh niên cao to khỏe mạnh, chính
vì vậy mà tôi thường che chở cho Cang những khi anh bị bạn bè trêu chọc
photo www.iann7.deviantart.com
Năm 75, gia đình Cang vượt biên, cha mẹ Cang xin mẹ tôi cho tôi theo
cùng, mẹ tôi rất thương tôi nhưng cũng muốn tôi có một tương lai sáng sủa nên
bà đồng ý cho tôi làm con nuôi của cha mẹ Cang và cho tôi theo họ.
Qua đến Úc này, cha mẹ Cang vì mang theo rất nhiều tiền của nên lại tiếp
tục kinh doanh ngành nghề cũ, tôi và Cang không bận tâm đến cơm áo gạo tiền nên
chỉ chuyên tâm lo ăn học, tôi còn mẹ già và hai đứa em bên quê nhà nên càng cố
gắng hơn nữa, Cang ngược lại với thể chất yếu đuối nên anh bỏ học giữa chừng về
phụ cha mẹ kinh doanh.
Trong thời gian học Đại Học, chúng tôi cùng yêu một cô bạn học tên Thủy,
Thủy rất xinh đẹp, dịu dàng đằm thắm. Tôi rất yêu Thủy nhưng biết phận mình nên
không dám ngỏ lời cùng nàng. Riêng Cang thì quyết tâm đeo đuổi và cuối cùng thì
họ đã có một đám cưới lớn nhất nhì nơi chúng tôi ở.
Ngày cưới của họ tôi đau khổ vô cùng , sau đó vì không chịu nổi sự đau
đớn giày vò khi ra trường tôi xin qua Singapore làm việc
Mười năm trôi qua, tôi vẫn giữ liên lạc và về thăm cha mẹ Cang cùng gia
đình bé nhỏ của Cang. Lần cuối cùng tôi về thăm Cang là khi anh bị bịnh tim rất
nặng phải nằm bịnh viện,trời hôm ấy mưa thật lớn , tôi đưa Thủy về, chúng tôi
ngồi tâm sự rất lâu và Thủy đã khóc, nàng thú nhận nàng cũng rất yêu tôi, nhưng
không thấy tôi có ý với nàng nên nàng đành chọn Cang, và cũng chính đêm ấy
chuyện gì phải xảy ra cũng đã xảy ra.
Và cũng sau đêm đó Thủy đã tránh mặt tôi, dù tôi có email hay gọi điện
thoại nàng cũng không trả lời, tôi đến nhà nàng cũng không gặp mặt, tôi thật sự
rất đau khổ, nàng như bốc hơi không thấy một chút tâm dạng. Phần Cang anh vẫn
xem tôi là người anh em tốt như thuở nào, anh vui vẻ cho tôi một tin mừng là
Thủy đã có thai sau 10 năm hương lửa.
Tôi thật sự ngỡ ngàng tự hỏi đứa bé Thủy đang cưu mang là con của tôi
hay của Cang ? Cha mẹ Cang rất vui mừng vì sắp được làm ông bà nội, điều mà họ
hằng ao ước bấy lâu.
photo www.carpatys.com
Hôm nay tôi viết thư này đến chị để mong chị và các bạn đọc giả cho tôi
một con đường để đi sao cho vẹn toàn, tôi rất yêu Thủy và cũng yêu đứa con mà
nàng đang mang trong bụng,bởi tôi biết rất rõ đó là con tôi, vì 10 năm sống với
Cang mà họ không có tin vui, cớ sao chỉ một đêm với tôi nàng đã có thai với
Cang ? Tôi muốn đem tất cả sự việc để nói cho Cang biết vì tôi đã âm thầm
nhường hạnh phúc mà đáng lẽ là của tôi cho Cang, nay là lúc tôi nên lấy lại
những gì đã mất. Vậy xin hỏi tôi có nên nói hay không ?
Người dấu tên ( tên trong câu chuyện đã được thay đổi)
Lời bàn: Đây là câu chuyện
có thật, rất mong các bạn giúp cho anh ấy một hướng đi đúng đắn. Thành thật cám
ơn các bạn
:: Kim Nguyễn
Ồ quí vị ơi, chuyện tình yêu thật là khó xử . Nếu tôi là nhân vật "Tôi" trong câu chuyện thì tôi vẫn tiếp tục im lặng. Đã im lặng ,tránh né hơn 10 năm rồi thì bây giờ cứ tiếp tục im lặng cho nhiều người yên vui.
ReplyDeleteBây giờ chỉ một mình "Tôi" đau khổ, nếu nói chuyện nầy ra thì cả 5 hay 6 người đau khổ...
Thôi cứ im lặng mà ngâm nga câu: Tình chỉ đẹp khi còn dang dở....
Anh đã làm một chuyện có lỗi với bạn anh, người anh em của anh, ân nhân của anh, không có họ thì anh không có ngày nay, không có họ thì anh không gặp cô Thủy. Sự im lặng của anh sẽ đem đến hạnh phúc cho mọi người. Mà anh có chắc chắn 100 % đứa bé là con anh không ? Anh có nghĩ đến tình huống xấu là khi anh nói ra sự thật thì anh sẽ mất tất cả không ? Hãy trở về với vị trí hiện tại của anh , coi mọi chuyện như không có gì cả thì anh sẽ có tất cả, cô Thủy vẫn còn đó, đứa bé cũng còn đó, chỉ là chung tay chăm sóc cho đứa bé vẫn còn trong nghi vấn mà thôi. Đừng ích kỷ nữa hãy trả cái ơn mà gia đình bạn anh đã cưu mang anh đi
ReplyDeleteVẫn biết con tim có lý lẽ của nó, nhưng tôi khuyên bạn nên để lý trí của bạn trả lời câu hỏi này của bạn thì tốt hơn
ReplyDeleteTheo tui nghĩ cậu trẻ này nên giũ im lặng tốt hơn hết nên đi thật xa trả lại sự bình yên cho gia đình cô Thủy vì cổ đã tránh mặt cậu là biết cổ chọn lựa ai rồi
ReplyDeleteXem ra đại đa số các bạn đều chọn cách giải quyết dung hòa ,không tạo thêm sóng gió cho hai bên. Chỉ có cách nầy mới giử được tình cảm tốt cho mọi người. Nhưng khổ nổi là giới trẻ ở đây hơi ảnh hưởng tư tưởng của Tây Phương, yêu cuồng sống vội. Hy vọng cậu trẻ nầy không tạo thêm những xáo trộn mới...
ReplyDeleteTôi không nghĩ ông bạn trẻ này trẻ đến độ yêu cuồng sống vội , vì ông có một mối tình từ thời đi học mà vẫn ôm ấp cho đến bây giờ, không biết các bạn có cách giải quyết sao cho anh bạn này vẫn có tình yêu, đứa con và tình bạn mà không một ai đau khổ cả ? nếu giữ im lặng thì anh ấy sẽ là người rất đau khổ vì vậy mà anh ấy mới hỏi chúng ta .
ReplyDeleteCách giải quyết sao cho anh bạn nầy vẫn có tình yêu, đứa con và tình bạn mà không một ai đau khổ cả ? Trên đời nầy làm sao bạn có tất cả mọi thứ và không làm cho ai đau khổ ? hơi khó và rất hiếm nhe chị Trâm. Ngày mai sẽ post bài của Kim Nguyễn để giải quyết cho vấn đề nan giải nầy...
ReplyDeleteQuả thật Ngọc Trâm hơi tham lam khi không muốn bất cứ ai đau khổ cả anh Ben ạ, nhưng xét cho cùng được cái này tất sẽ mất cái khác, hy vọng cô bạn thông minh Kim Nguyễn của chúng ta có cách giải quyết vấn đề nan giải như anh Ben đã nói, thật là nôn nóng mong cho đến ngày mai. Điều này làm Trâm nhớ đến ngày xưa khi còn đi học đọc chuyện trinh thám của Hoàng Hải Thủy đăng trên báo Phụ Nữ Diễn Đàn, câu chuyện luôn luôn chấm dứt ở phần gay cấn nhất và ..( tiếp theo ngày mai)...chao ơi cái ngày mai đó sao mà dài kinh khủng thế
ReplyDeleteCũng theo cách nghĩ của chị Ngọc Trâm thì Huyền tôi sẽ tiếp tục câu chuyện theo trí tưởng tượng của mình như sau:
ReplyDeleteAnh Cang một hôm trở bệnh rất nặng phải vào bệnh viện cấp cứu , các bác sĩ đã tận sức cứu chữa nhưng Trời gọi anh về bỏ lại cô Thủy cùng đứa con chưa kịp chào đời .Cha mẹ anh Cang đau khổ tột cùng vì sự ra đi của đứa con trai duy nhất và vì đứa cháu nội sắp chào đời nhưng đã mất cha. Trong tình cảnh tang thương bối rối ấy Tam ( tạm cho anh chàng ấy cái tên như vậy đi ! ) thay mặt gia đình lo lắng chuyện ma chay cho bạn , an ủi cha mẹ Cang, cô Thủy hết lòng. Trước nghĩa cử trọn tình cao đẹp ấy, cha mẹ Cang càng yêu thương anh Tam nhiều hơn xưa . Thầm nhủ mất đi thằng con ruột nhưng ông Trời thương cho thằng con nuôi phụng dưỡng tưổi già. Ngày cô Thủy khai hoa nở nhụy chắc ở suối vàng anh Cang mừng vui lắm khi thằng bạn thân hết lòng ,hết dạ ,nôn nóng từng phút từng giây đứa con anh chào đời.Cha mẹ anh Cang càng yêu quý anh Tam hơn. Cô Thủy và đứa trẻ ngày càng tỏ ra quyến luyến anh Tam, cha mẹ anh Cang thức thời nên muốn kết hợp đứa con dâu và cậu con nuôi cho đứa cháu nội có đủ ông bà cha mẹ . Thế là sau ngày mãn tang chồng cha mẹ anh Cang đứng ra tổ chức hôn lễ cho Tam và Thủy .Mọi người vui vẽ chúc mừng , hạnh phúc có vẽ thật tròn trịa ,êm ái như chưa từng xãy ra những tang thương, bẽ bàng trái ngang. Cha mẹ anh Cang chép miệng khi ngồi nhấp chén trà từ tay anh Tam dâng lên : Thật hay nhà mình có Tam Cang như ông bà xưa vẫn bảo làm trai thì phải nhớ lấy câu : " Tam Cang Ngũ Thường " . Hay, hay quá !
Hay thật,nếu câu chuyện nầy dựng thành phim thì phải mời Huyền Nguyễn làm đạo diễn đó nhe!
ReplyDelete