Vào làng báo mà tiếng lóng người Sài
Gòn xưa gọi "nhật trình". Nếu thiếu tin lấy một tin cũ nhưng chưa
đăng báo để đăng lấp chỗ trống, gọi là "tin kho tiêu",
các loại tin
vớ vẩn dăm dòng từ quê ra tỉnh gọi là "tin chó cán xe", tin quan
trọng chạy tít lớn gọi là "tin vơ-đét"- vedette- nhặt từ tài liệu dài
ra thành một bài gọn gọi là "luộc bài".
Chắp nhiều thông số khác nguồn ra một bài gọi
là "xào bài". Truyện tình cảm dấm dớ gọi là "tiểu thuyết ba
xu". Các tạp chí bình dân xoi mói đời tư gọi là "báo lá cải".
Làng "nhật trình" kỵ nhất là loan tin thất thiệt,tiếng lóng gọi là
"tin phịa". Nhưng trong "tin phịa" còn có hai mảng chấp
nhận được đó là loan tin thăm dò có chủ đích, lóng gọi là "tin
ballons" tức thả quả bóng thăm dò, hay tin thi đua nói bịa, nói dối chỉ
được xuất hiện vào ngày một tháng tư, gọi là "tin Cá tháng Tư".
Thời điểm truyện và phim kiếm hiệp
của Kim Dung, người Sài Gòn đã chế ra nhiều tiếng lóng, như ai dài dòng gọi là
"vòng vo Tam Quốc", ai nói chuyện phi hiện thực gọi là "chuyện
Phong thần", tính nóng nảy gọi là "Trương Phi". Một số tên nhân
vật điển hình của Kim Dung được dùng để chỉ tính cách của một người nào đó. Tỷ
như gọi ai là "Nhạc Bất Quần" tức ám chỉ người ngụy quân tử, gọi là
"Đoàn Chỉnh Thuần" tức ám chỉ đàn ông đa tình có nhiều vợ bé...
Sài Gòn là đất của dân nhập cư tứ xứ,
nơi tha hương văn hóa bốn phương, nên ngôn ngữ càng thêm phong phú, trong đó
tiếng lóng cũng "ăn theo" mà ra đời.
Thời Mỹ đến thì một tiếng "OK
Salem", mà các trẻ bụi đời vừa chạy vừa la để xin ông Mỹ điếu thuốc. Thời
gọi súng là "sén" hay "chó lửa". Dân chơi miệt vườn gọi
"công tử Bạc Liêu" còn hiểu được, Sài Gòn xuất hiện cụm từ "dân
chơi cầu ba cẳng" thì thật không biết do đâu? Có lẽ cầu ba cẳng bắc qua
kênh Tàu Hũ, nối quận 5 với quận 8, có tên Pallicao, lêu nghêu 3 cái trụ gỗ cao
như dáng vẻ cowboy trong các phim bắn súng, nên mới gọi "dân chơi cầu ba
cẳng"? Đó cũng là lúc các tiếng lóng như "dân xà bát", "anh
chị bự", "tay chơi" ra đời.
Bị bắt gọi là "tó", vào tù gọi là
"xộ khám". Trốn học gọi là "cúp cua", bỏ sở làm đi chơi gọi
là "thợ lặn", thi hỏng gọi là "bảng gót".
Cũng do scandal chàng nhạc sĩ nổi
tiếng kia dẫn em dâu là ca sĩ K.Ng. qua Nhà Bè ăn chè, để ngoại tình trong túp
lều cỏ bị bắt, từ đó "đi ăn chè" trở thành tiếng lóng về hành vi
ngoại tình trốn ra ngoại ô.
Cũng có một số tiếng lóng do nói lái
mà ra như "chà đồ nhôm" tức "chôm đồ nhà", "chai
hia" tức chia hai chai bia bên bàn nhậu, nó cùng họ với "cưa
đôi". Lóng thời sự loại này có
"tô ba lây đi xô xích le" tức "Tây ba lô đi xe xích lô".
Trong tiếng lóng còn chất chứa ân
tình. Họa sĩ chuyên vẽ tranh sơn mài đề tài lá hoa sen xuất thân xứ Ca Trù hay
than "buồn như chấu cắn", hay có người than phiền vì câu né tránh
trách nhiệm với hai tiếng "lu bu" để thất hứa, nay còn có người nhấn
thêm "lu xu bu" nại lý do không rõ ràng để trốn việc…
Để kết thúc, xin thêm vào vài từ lóng
hiện đại cho có xưa có nay. Một tiếng lóng nghe đâu xuất phát từ nhà văn quá cố
Nguyễn Tuân, thay cho cụm từ rủ nhau (chứ không phải mời) đi ăn theo kiểu Mỹ -
ai ăn nấy trả- của người Sài Gòn. Đó là cụm từ lóng KAMA, ghép bốn chữ tắt của
"Không - Ai - Mời - Ai". Ví dụ rủ nhau đi ăn phở KAMA, tức cùng đi ăn
phở mà không ai mời ai.
Cũng vậy, người bình dân Sài Gòn hiện
nay chế ra cụm đi ăn chơi "Kampuchia" tức cùng đi ăn chơi nhưng khi
tính tiền thì chia đều. Vào thời văn minh hiện đại, ngôn ngữ tiếng Anh trở
thành phổ biến, giới trẻ đã chế ra một tiếng lóng khá văn hoa. Chê một ai đó
"chảnh", các cô nói hắn ta "lemon question" tức chanh hỏi=
chảnh. Hoặc nửa Anh nửa Việt: No four = không bốn= vô tư= khỏi lo! Lại có tiếng
lóng lai Anh-Hoa khá thú vị: Đồng ý với ai đó chuyện gì, thay vì nói ok thì nói
gà đen vì ô là đen còn kê là gà.
Lê Văn Sâm
Mới học được từ các bạn ở VN câu GATO : Ghen-Ăn-Tức-Ở (thôi đừng nói nữa, con nhỏ đó chuyên môn ăn bánh GATO) , nghĩ cũng thú vị , tiếng Việt mình quả là phong phú, học hoài không hết , học tới chết cũng còn học
ReplyDelete