19/10/2013

MỘT THỜI ĐỂ NHỚ


                                                                                         ::TÔN TẨN::

40 năm tình lận đận



Ba năm rồi không gặp
Từ khi em có chồng
Anh lang thang kiếm job
Ðời trôi như những nhánh sông!

Năm năm rồi không gặp
Từ khi em lấy chồng
Anh nay đã có job
Ðời đẹp như những nhánh bông

     
                                                             photo www.ideawallpaper.com

Mười năm rồi không gặp
Từ khi em lấy chồng
Anh nay đã có vợ
Ðời đẹp như ... chim nhốt trong lồng!


Hai mươi năm rồi không gặp

Từ khi em lấy chồng
Anh nay … đã thành thạo
Nấu nướng và bế bồng


Em bây giờ có lẽ

Chắc ... khác nhiều hơn xưa
Tóc xanh giờ đã điểm
Vài cọng bạc lưa thưa ..


Bốn mươi năm rồi không gặp

Từ khi em lấy chồng
Ðã xa nhau nghìn dặm
Biết ... còn nhớ nhau không?


Em bây giờ có lẽ

Ðã … già nhiều hơn xưa!?
Mổi chiều đi lễ Chúa
Kéo theo lũ lâu la
Cháu gọi em bằng Bà


                                                          photo  batkhuat.net

Anh bây giờ có lẽ
Còn lại một chút yêu
Chút thôi chớ không nhiều
Tặng em làm kỷ niệm
Của một thời mình yêu….

BK Tôn Tẩn

Bài thơ trên đăng lên một ngày liền được bạn Kim Nguyễn phản hồi bằng một bài tuyệt cú mèo hơn. Xin đăng tiếp bài thơ của thi sĩ nghiệp dư Kim Nguyễn.

Anh bây giờ có lẽ
Phải chống gậy mà đi
Mắt luôn nhìn xuống đất
Đầu trọc lóc phẳng lỳ
Chân run run chống gậy
Thật tội nghiệp quá đi
Chút yêu xưa em cũng
Đã quên đi ít nhiều…


Kim Nguyễn


6 comments:

  1. Anh bây giờ có lẽ. Phải chống gậy mà đi, mắt luôn nhìn xuống đất, đầu trọc lóc phẳng lỳ.chân run run chống gậy , thật tội nghiệp quá đi, Chút yêu xưa em cũng , đã quên đi ít nhiều

    ReplyDelete
  2. Thùy Dung ( QLD)20 October 2013 at 23:12

    phải công nhận chị Kim Nguyễn độc thiệt ta ơi, phản hồi cay cú há, anh chàng dù sao cũng còn nhẹ tay " Tóc xanh giờ đã điểm, vài cọng bạc lưa thưa " vậy mà chị Kim lại không nương tay chút nào "Đầu trọc lóc phẳng lỳ chân run run chống gậy " hình ảnh người hùng năm xưa chị Kim vẽ ra bây giờ em thấy anh ấy già hơn hình ảnh người xưa của thi sĩ Tôn Tẩn nhiều, bái phục chị Kim ghê

    ReplyDelete
  3. Chục năm rồi có lẽ 
    Ta chẳng còn như xưa
    Em bây giờ tay bế
    Anh cũng chẳng chịu thua
    Tóc xanh chừ đã bạc
    Gậy gộc với xe lăn
    Chúng mình sao thế nhỉ 
    Răng cỏ chẳng còn chị
    Nhưng nụ cười vẫn đẹp
    Răng giả đấy mà em
    Thuốc thì nhai một ngụm
    Máu cứ thử theo kỳ
    Tăng xông cao chót vót
    Máu mỡ cũng chẳng thua
    Tuổi già là thế đó 
    Có thấy chán hay chưa ???

    ReplyDelete
  4. Chị Kim ơi, nghe chị họa lại tuổi già hai đứa mà em thấy bùi ngùi quá, không biết có phải là hình ảnh của em trong chục năm nữa không đây ???

    ReplyDelete
    Replies
    1. Làm sao tránh khỏi chị Thanh Hằng ơi, Mai mốt các ông muốn không cho người ta biết mình " Đầu trọc lóc phẳng lỳ, chân run run chống gậy" thì đi đâu cũng phải đội nón...haha

      Delete
  5. Nhưng làm sao dấu được cái chân run run hả anh Bill ??? Chấp nhận thương đau mà thôi, luật tạo hóa mà , dấu làm chi

    ReplyDelete