01/12/2013

KHÔNG GHÊ SỢ


                                                                             ::Ben Trần (lượt dịch)

                                                         photo  cnn.com

Vài năm trước khi Vinicio Riva bước lên xe bus ở Vicenza, miền bắc nước Ý,khi ông đi đến chiếc ghế trống gần nhất; lúc vừa chuẩn bị ngồi xuống ông liền bị một người khách gần đó lên tiếng:



 “Đi chổ khác, đừng ngồi kế bên tôi”.
“Tôi muốn cãi lại, nhưng đã đè nén được” Vinicio đã kể lại,và người đàn ông 53 tuổi nầy kể tiếp:
“Tôi thấy trong người nóng bừng, nhưng tôi tiếp tục đứng trên xe bus”
Vinicio đã quen với những điều nầy từ những kẻ xa lạ, vô cảm. Ông ta bị bệnh Neurofibromatosis loại 1 – một chứng bệnh không truyền nhiểm – nó làm cho toàn cơ thể nổi lên những cục u, sung phồng và ngứa ngáy. Mẹ ông ta cũng bị chứng bệnh nầy trước khi chết.
Hồi đầu tháng Mười Một  Vinicio cùng đi với người dì và một nhóm người khác cùng đến Vatican để dự buổi thuyết giảng của Đức giáo hoàng Francis .Vinicio không đứng được lâu nên ông ta dùng xe lăn .
Chúng tôi không nghĩ là sẽ đến được gần Đức Giáo Hoàng. Nhưng các nhân viên cận vệ lại khuyến khích tôi tiếp tục men lên phía trước. Tôi ngồi trên xe lăn và được dì tôi chen dần lên hàng đầu.

Khi Đức Giáo Hoàng đến gần, tôi nghĩ là Ngài sẽ đưa tay ra bắt tay , nhưng ngài đi thẳng đến Vinicio, ôm lấy Vinicio và ghì chặt…
“Chúng tôi không nói lời nào, nhưng với ánh mắt nhìn sâu thẳm đầy từ tâm như xuyên thấu tâm can tôi. Cái nhìn đầy lòng nhân hậu mà tôi không bao giờ nghĩ đến."
                                                     photo  cnn.com

“Tôi đã quen với những cái nhìn lạnh nhạt ,ghê tởm và sợ hải từ những người xa lạ. Nay tôi bối rối trước Đức Giáo Hoàng, Ngài không sợ gì cả về bệnh tật của tôi, ngài ôm tôi thật chặt. Tôi cảm thấy ấm lòng.” Vinicio kể.
Tất cả những động tác nầy chỉ diễn ra vài phút và sau đó Vinicio và dì lên xe bus về nhà. Vinicio xúc động và hạnh phúc tột cùng.

                                                 photo  cnn.com

Lúc trở về nhà tôi cảm thấy như trẻ lại mười tuổi và như được trút bỏ tất cả những gánh nặng…
Tấm lòng nhân hậu và tính bình dị của Đức Giáo Hoàng Francis đã được các báo chí và truyền hình nói đến rất nhiều,người viết kể lại thêm chỉ bằng thừa.

Ben Trần
(nguồn CNN)


2 comments:

  1. Chỉ cần nhìn tấm hình là mình đã có thể ứa nước mắt, con người sinh ra có mấy ai muốn mang một hình hài như vậy ?? Hãy dùng ánh mắt yêu thương hơn là kinh khiếp, đừng dùng dao cứa thêm vào vết thương của người khác.

    ReplyDelete
  2. Kiếp nghèo

    (Thương tặng Nguyễn Thị Hạnh để ghi lại những kỷ niệm thật.)



    Tủi phận sinh ra đời con gái
    Mang phải vì sao một kiếp nghèo
    Dạ đói sáng lo, chiều thấp thỏm
    Vỗ về trở giấc, cảnh hắt hiu.

    Ai ơi
    Diễm phúc trong nhung lụa
    Xin hãy cảm thông
    Chớ khinh người
    Mở lòng rộng lượng và chia sẻ
    Cho...là hạnh phúc mãi đời sau.

    Cháo rau qua bữa
    Em khôn lớn
    Nét đẹp trời ban tính nhu mì
    Má thắm, mày cong, môi tim mọng
    Thầy mến, bạn thương tuổi học trò.

    Hè theo Ba Mẹ lên nương rẫy
    Nắng trưa phụ việc đi chăn bò
    Nhìn lục bình trôi theo dòng nước
    Thầm ví đời em... một điệu hò

    Hò ơi...
    Đời phận nghèo trôi theo con nước
    Mai về đâu?
    Bến ngược?
    Bến xuôi?

    Hò...
    Quê xa, rừng thẳm ngậm ngùi
    Bến bồi
    Bến lở
    Bến vui
    Bến buồn.

    Lắm chàng công tử thường ngắm nghía
    Thừa mứa bạc tiền, con đại gia
    Xe đưa xe đón đời trưởng giả
    Muốn được tặng em thật nhiều quà.

    Tuy nghèo, em trọng tình đạo lý
    Phù phiếm nhận chi
    Nếu chẳng yêu.

    Người em ngưỡng mộ làm từ thiện
    Ấp ủ dáng ai
    Nhỏ thương thầm!

    Quê anh làng dưới không xa mấy
    Cách bởi con sông, một chuyến đò
    Phụ Mẹ gánh rau ra chợ bán
    Lén ghé nhìn anh
    Rồi chợt lo

    Người ta lớn tuổi và danh tiếng
    Còn bé này đây
    Con nhà nghèo
    Trai tài gái sắc, sao không hẹn?!
    Tự nhủ... yên bề chớ trèo cao.

    " Việt kiều " từ Mỹ hay tận Úc
    Kỹ sư Tiến sĩ rất sang giàu
    Dạm xin Ba Mẹ cho lễ hỏi
    Tim đã trao anh, dạ chẳng nao.

    Bao mùa nhung nhớ thoáng qua đi
    Suy nghĩ từng đêm, lòng hỏi lòng
    Bé đã yêu anh, người lương thiện
    Bạc tiền nhung lụa cũng bằng không.

    Mẹ ráng nuôi em
    Đạt Tú tài
    Thi hai đại học, đậu cả hai
    Nhà nghèo em dại
    Tiền đâu học
    Nỗi niềm sầu nghẹn dấu tương lai.

    Lo lắng, Mẹ luôn lời khuyên bảo
    Con gái lớn lên phải lấy chồng.

    Một chiều nhung nhớ
    Anh chợt đến
    Mang cả vầng dương ngập nắng hồng.


    Nguyên Thạch

    ReplyDelete