15/03/2015

Truyện vui cuối tuần 14-3-15

Có phước mà không biết hưởng

Lấy nhau được ít lâu, nàng mới biết thực ra chồng mình chẳng có tài cán gì. Mọi việc trong nhà, nàng đều một thân gánh vác.




Đánh vật với cuộc sống ở thị thành không xong, hai vợ chồng dọn về một làng chài ven biển tìm kế sinh nhai.

Chắc vì thiếu kinh nghiệm nên nàng không đánh cá được nhiều như người ta. Cực chẳng đã, nàng khóc lóc với chị hàng xóm:

-Chị ơi, có bí quyết gì không, chỉ cho em với, nhà em chỉ ăn hại thôi, chỉ có mình em mưa nắng kiếm ăn mà không đủ !

Sức vóc em không thiếu nhưng mỗi tội không biết đánh cá chỗ nào cho được nhiều cá.

Chị hàng xóm chép miệng:

- Có gì đâu, cứ mỗi sáng dậy, tôi nhìn cái của nợ của lão chồng, nó ngoẹo sang hướng nào thì đi đánh cá hướng ấy.

Nàng về nhà làm theo, quả nhiên đánh được nhiều cá, đời sống khấm khá dần lên.

Được ít hôm, nàng lại chạy sang than thở:

- Chị ơi, nhưng có hôm cái của nợ ấy nó chỉ thẳng lên giời, em chẳng biết là nên đi theo hướng nào cả, hu hu... sao em khổ thế !

Chị hàng xóm cười khẩy:

- Phải gió nhà chị, hôm nào nó dựng đứng lên... thế thì ở nhà chứ đi đánh cá làm gì nữa ! Rõ là phước nhà chị mà không biết hưởng...!

                                                    ***
Có phước hông ???
Sau 30 năm xa cách, 4 người bạn học gặp nhau trong 1 nhà hàng…….. Rượu vào thì lời ra…..

Người thứ nhất:

Tôi rất hãnh diện với thằng con trai tôi, siêng năng thông minh, giỏi ghê hồn. Sau khi lấy bằng Master ra rồi nó còn học tiếp không chịu nghĩ, giờ thì nó là tổng giám đốc 1 tập đoàn lớn nhất Âu Châu, nó giàu đến nổi nó mới vừa tặng thằng bạn thân nó 1 cái Mercedes S600 mới toanh…

Ông thứ hai xen vào…..

Ừ giỏi thiệt!! Chúc mừng anh. Còn thằng con tôi cũng không thua gì đâu, mấy anh biết hôn, sau khi tốt nghiệp đại học, nó lấy ngay bằng láy máy bay và hiện giờ nó có 50% cổ phần của hãng hàng không lớn nhứt nhì Âu Châu đó, tiền nhiều quá không biết làm gì nó tặng luôn cho thằng bạn thân của nó 1 chiếc Boeing 737-700 luôn, mấy anh coi có kinh không ?

Ông thứ ba cũng không chịu thua……

Vậy là 2 anh ngon quá rồi còn gì, nhưng mà tui cũng phải kể chút về con trai tui chứ!!! Tui cũng hãnh diện không kém 2 anh, thằng con tui nó cũng là đại gia có tầm cỡ, sau khi lấy bằng kiến trúc Sư, nó mỡ ngay 1 hãng thầu chuyên xây nhà chọc trời, hiện tại nó chuyên xây cho mấy ông vua dầu hỏa bên Dubai đó!

Nó cũng giống như 2 thằng con của 2 anh, tiền hô hậu hủng, nó xây cho thằng bạn thân nó 1 cái Villa 10 phòng ngũ có sân đậu trực thăng trên sân thượng luôn, nghe nó kể mà phát ớn……

Lúc đó ông thứ tư mới đi ....tè ra chả hiễu ất giáp gì thì được 3 ông bạn chí thân dồn dập hỏi…
Tụi tui mới vừa kể về mấy thằng con trai yêu quí của tụi tui, sao? Còn quí tử anh thì thế nào?

Ông thứ tư vỡ lẽ ra chậm rãi….

Thằng con tui nó…bê đê, nó làm việc trong 1 quán Bar và vũ sexy kiêm làm Callboy luôn..

……..Trời ơi, sao mà anh bất hạnh quá vậy??????

3 ông bạn đồng thanh lên tiếng.

``Sao lại bất hạnh´´ ông thứ tư tiếp luôn.`` Nó là cả 1 sự hãnh diện của tui đó! Mấy anh biết hôn, mới đây nè, nó về khoe tui là nó được ba thằng bồ tặng quà xịn cho nó đó. Thằng thứ nhất tặng cho 1 chiếc Mercedes S600, thằng thứ hai thì cho 1 chiếc Boeing 737_700, còn thằng thứ 3 thì xây cho 1 cái Villa bành ki luôn. Mấy anh thấy tui có phước hông ?.........................

                                         ***

Chúc thư cho vợ,
Hôm nay là một buổi chiều Chủ Nhật mùa hạ nóng bức, cảnh vật bên ngoài uể oải. Cây cối héo quắt, thảm cỏ úa vàng. Tôi một mình ngồi trong nhà hai chân gác lên ghế bành, ly bia ngấn bọt nằm cô đơn trên mặt bàn. Chợt có tiếng điện thoại reo lên trong túi áo. Vừa móc cell ra, tiếng vợ đã ở đầu giây bên kia nghe xối xả:

- Anh dạo này lộng hành quá lắm. Dám viết truyện nói xấu em rồi đem lên báo!

Tôi ngồi nhổm dậy ngơ ngác:

- Anh kể xấu em bao giờ? Em đang ở đâu vậy?

- Em đang ở nhà vợ chồng thằng Thìn. Nhờ chúng nó em mới biết bộ mặt thật của anh. Anh mở tờ Tự Do số mới nhất ra mà xem.

Hoang mang tôi tiến đến kệ tủ sách, rút ra tờ báo chưa đọc. Mở ra lật từng tờ, đến một bài truyện ngắn ký tên Nguyên Cương Andy với nội dung “cực kỳ phản động” nằm phơi ngay trang giữa. Tôi đọc phớt nhanh qua, nhưng tâm tư không gợi ra được một ký ức nào về bài này. Mình đâu có gửi đăng bao giờ? Sao trí nhớ mình tồi thế nhỉ?

Tiếng rít lên từ đầu giây bên kia đưa tôi về thực tại.

- Anh trông thấy cái bài của anh trong báo chưa hử? Lát nữa em về đến nhà thì anh biết tay. Chỉ giỏi …

Tai tôi lung bùng, mắt tôi hoa lên. Những giòng chữ của bài viết trong tờ báo bỗng nhập nhòa ẩn hiện. Mùi thơm của mực in vẫn phảng phớt. Hay là có kẻ nào chơi xỏ mình, viết xong ký tên Nguyên Cương Andy đem gửi cho báo? Nếu không thì tại sao nội dung lại phản “cách mạng” như thế này:

Chúc thư cho vợ,

…… Em yêu, ai mà sống ở đời được mãi. Ai chả có lúc phải nói lời vĩnh biệt. Khi anh ra đi, thì đây là di chúc – em hãy nhớ làm những điều sau đây anh dặn:

1) Mang cất ngay dàn Karaoke vào garage. Giọng em tối nào cũng rống lên hãi hùng như thế, không có anh, con mẹ Ấn Độ sau nhà nó nhẩy sang xé xác em ngay.

2) Tính em vốn không thích làm việc nhà, việc bếp. Em nên tái giá ngay để có kẻ hầu thay thế chỗ anh. Trong số bạn của anh, anh đề nghị em lấy thằng Long, vì khi còn sống, anh ghét thằng này nhất, lúc nào cũng vênh cái mặt lên cho rằng đời nó hơn anh mọi thứ. Lấy em xong là đời nó tàn, thử xem nó còn huyên hoang được nữa không.

3) Nếu thằng Long không chịu lấy em, thì em lấy thằng Hoàng. Thằng này mang nữ tính, bảo gì nghe nấy, em đỡ phải quát tháo như em đã quát anh.

4) Nhưng em chớ có lấy thằng Dư. Nó có võ Bình Định. Hỗn như em thì nó uýnh chết, không chết cũng u đầu. Tội nghiệp mấy đứa con anh đã mất cha giờ thành không mẹ

5) Cũng đừng lấy thằng Phú mắc bệnh đau tim. Cứ mỗi tháng credit cards của em gửi bill về, nom thấy là nó đột quỵ ngay, em sẽ thành góa bụa lần nữa.

6) Nếu cả bốn thằng Long-Hoàng-Dư và Phú đều không chịu lấy em, thì em chớ có đi mỹ viện sửa sang hòng re-marry. Để dành tiền ấy mà nuôi con vì anh biết chắc là chúng nó sẽ chỉ còn da bọc xương trong vòng một tháng.

7) Em cũng đừng theo tục lệ Việt-Nam nấu cháo hay nấu cơm cúng giỗ cho anh. Cháo em hễ nấu là khét, mang xuống âm phủ chỉ làm Diêm Vương thêm nỗi giận. Còn cơm em thì … thôi anh xin miễn. Em muốn cả địa ngục đi tiêu chảy vì ăn phải gạo sống, thì cứ việc nấu ….


Nguyên Cương Andy



No comments:

Post a Comment