20/11/2013

ĐÁ và CÁT



Có hai người bạn đang dạo bước trên sa mạc. Trong chuyến đi dài, hai người nói chuyện với nhau và đã có một cuộc tranh cãi gay gắt.


Không giữ được bình tĩnh, một người đã tát người bạn của mình. Người kia rất đau nhưng không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ viết lên cát rằng: "Hôm nay, bạn tốt nhất của tôi đã tát vào mặt tôi."

Họ tiếp tục bước đi cho tới khi nhìn thấy một ốc đảo, nơi họ quyết định sẽ dừng chân và tắm mát.

Người bạn vừa bị tát do sơ ý bị trượt chân xuống một bãi lầy và ngày càng lún sâu xuống. Nhưng người bạn kia đã kịp thời cứu anh.

Ngay sau khi hồi phục, người bạn suýt chết đuối khắc lên tảng đá dòng chữ: "Hôm nay, bạn tốt nhất của tôi đã cứu sống tôi."Người bạn kia hết sức ngạc nhiên bèn hỏi: "Tại sao khi tớ làm cậu đau, cậu lại viết lên cát còn bây giờ lại là một tảng đá?"



Và câu trả lời anh nhận được là: "Khi ai đó làm chúng ta đau đớn, chúng ta nên viết điều đó lên cát nơi những cơn gió của sự thứ tha sẽ xóa tan những nỗi trách hờn.

Nhưng "Khi chúng ta nhận được điều tốt đẹp từ người khác, chúng ta phải ghi khắc chuyện ấy lên đá nơi không cơn gió nào có thể cuốn bay đi."



Hãy học cách viết những nỗi đau lên cát và khắc tạc những niềm vui và hạnh phúc bạn tận hưởng trong cuộc đời lên tảng đá để mãi không phai.


Kim Nguyễn ( Sưu tầm )

12 comments:

  1. Thật tuyệt vời ! Bài học về lòng khoan dung , độ lượng và lòng biết ơn tất cả những gì hiện hữu quanh ta. Cám ơn chị Kim Nguyễn về bài viết thâm thuý này .

    ReplyDelete
  2. This comment has been removed by a blog administrator.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ngọc Trâm has left a new comment on your post "ĐÁ và CÁT":

      Có lẽ ai ai trong chúng ta cũng có nhiều lần nhận được những cái tát từ bạn bè, và những bàn tay nâng đỡ từ bạn bè , nhưng có mấy ai xóa được trên cát và có mấy ai khắc được trên đá ?? có lẽ chúng ta nên cố gắng học tập điều này để cuộc sống nhiều ý nghĩa hơn phải không Kim ( Thanh) , đã 40 năm đồng hành cùng Kim (T) trên đường đi, Trâm có ý nghĩ là có lẽ Kim Thanh đã làm được điều này, mình thấy bạn dễ dàng tha thứ và luôn luôn nhớ đến những người bạn yêu dấu của bạn . Bravo Kim ( T) xin mượn trang blog Dân Việt Úc Châu này khen Kim (T) một tiếng nha bạn .

      Delete
  3. Thùy Dung ( QLD)21 November 2013 at 10:17

    Xin cám ơn chị Kim đã cho em đọc một bài viết quá hay, em sẽ tập tha thứ và biết ơn những người quanh em

    ReplyDelete
  4. tuyệt vời , tuyệt vời, một tiếng thôi tuyệt vời

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ha ha chị Thùy Dung và anh Tám Tàng nầy vắng mặt hơi lâu...hay đợi chừng nào Kim Nguyễn tung các bài độc ra ...các vị mới xuất hiện ?
      Kim Nguyễn còn nhiều bài trong hộc tủ độc đáo lắm, Các bạn chờ xem.

      Delete
  5. nói ông bạn đừng buồn nghen, tui muốn comments lắm ngặt là thằng con giờ xài ipad mà tui gửi hoài hỏng được,bài nào cũng coi nhưng lâu lâu vô thư viện coi xong comments thì được, thông cảm đi ông anh, bữa nào tui chạy vòng quanh sân mỗi bài quất vài câu cho ông té ngửa chơi

    ReplyDelete
    Replies
    1. À ra vậy, anh Tám ơi có nhiều người bạn cho tôi biết mình không thể nào gởi comments bằng ipad được đừng ráng thử mắc công . Bây giờ anh ráng thử bằng cách nầy ,anh gởi qua email (ipad gởi email được) tôi nhận đươc comments của anh tôi upload lên trang blog, vậy là vui vẻ đôi đàng...( email tôi là ben.tran81@gmail.com )
      Anh biết không ,tui nhận thấy trong blog mình đàn ông góp tiếng hơi ít ,nên anh thường nhảy vô góp tiếng cho vui và để cho nam nữ bình bình không thôi tui cảm thấy bị "ăn hiếp" quá...
      Bây giờ Laptop rất rẻ ,anh thử mua 1 laptop xài chơi...mình vui hưởng tuổi già đi mà , lỡ mai mốt vô Nursing home 1 mình không ân hận. Thêm điều nữa mình nên tìm và nuôi dưỡng bạn già từ bây giờ không thôi về già buồn lắm...

      Delete
  6. chèng ơi, tới giờ này mới nuôi dưỡng bạn già hả ông bạn già, mình nuôi từ nhỏ về già mới là đồng bệnh tương giao chớ, tui tiểu đường thì anh cũng tiểu đường , hai đưa 1minh2 tiểu đường cho có bạn hì hì, Ipad tui coi bài thì được mà sao tui comments hỏng được cũng hơi bực mình, thấy ông bạn già bị ăn hiếp tui cũng ngứa miệng , muốn khẩu chiến với mấy bà chằng mà khổ thay đang nóng máu mà gửi không được đến khi gửi được thì nguội bà nó mất rồi. ông biết không muốn làm gì cũng chờ mấy thằng con, ông già lụm cụm như tui biết gì mà lap với top. thôi chờ đi nghen, cái ipad của thằng con cũng chờ nó bỏ quên mới mượn xài chút xíu thôi chớ có miệt mài được đâu ông, nhưng tui cũng ráng lên đều chi để ngăn chận bớt dùm ông đàn gà mái chớ

    ReplyDelete
  7. Anh Tám Tàng ơi, lâu quá anh mới xuất hiên, mà sao đã muốn gây chiến tranh với đám tiểu muội down under này vậy anh ??, Gà nào cũng là gà, gà trống gà mái cũng giống nhau mà anh, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau há anh gà trống Tám Tàng ????

    ReplyDelete
  8. Trời ơi xuống ngó mà coi, tui nói gà mái chớ có kêu cô Kim là gà mái đâu mà cô nỡ kêu đích danh Tám tui là gà trống chớ ?? cũng may con gà trống này còn khả năng truyền giống nòi, chớ nếu không cô kêu tui là gà trống ..thiến... chắc hết đường mà đi quá cô ơi

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ha ha chắc chọc cho vui mà anh Tám. Để tui nhắn cô Kim đi thay kiếng cận mới nhe.

      Delete