26/11/2013

KHI TÔI CHẾT




Chúng tôi đăng lại bài nầy hầu chia sẻ cùng các đọc giả mới về anh Tư Điên và cũng muốn gợi nhớ lại một chút kỷ niệm với các chiến sĩ TQLC
                                                                                 ::Ben Trần::
                                                                      
Con người lúc sống ai ai cũng có một chút ước mơ dù nhỏ hay to. Những ước mơ, những hoài bão cũng thay đổi tùy theo những hoàn cảnh sống của từng người. Điều kiện xã hội, môi trường sống, môi trường làm việc tạo cho mỗi người có hoài bảo khác nhau. . . Đến cuối đời người ta có được mãn nguyện với ước mơ của mình hay không; Chưa mãn nguyện họ để lại di chúc cho thế hệ con cháu thực hiện thế nầy thế kia. . .




Bà Pam Baker vị luật sư nổi tiếng tranh đấu cho thuyền nhân Việt Nam ở những trại tỵ nạn Đông Nam Á. Gần cuối thập niên 1990 khi các quốc gia Đông Nam Á chuẩn bị đóng cửa các trại tạm cư, người tỵ nạn sẽ bị xua đuổi về nguyên quán. Bà là người cầm đầu nhóm luật sư trẻ đã tranh đấu không mệt mỏi cho người tỵ nạn để được định cư nơi các nước tự do.Sau nầy luật sư Trịnh Hội, một luật sư trẻ lớn lên và tốt nghiệp tại Úc – trước kia cùng làm việc với bà – đã tiếp nối hoài bảo của bà, tiếp nối công tác thiện nguyện cao quí nầy . .
Bà Baker mất năm 2002 tại Tô cách Lan nơi quê nhà bà, thọ 71 tuổi. Chắc lúc còn sống bà chứng kiến quá nhiều khổ ải của người tỵ nạn trên biển Đông và bà muốn tiếp tục chia sẻ hay bà nghĩ mình chưa làm hết nhiệm vụ nên trước khi chết bà để lại di chúc: tro cốt bà phải được rải trên biển Đông. Thân nhân đã làm như ý nguyện của người quá cố.

Còn Thi sĩ đôi khi có hoài bão lớn ghê lắm như Du Tử Lê suốt đời mơ về đất mẹ.. Khi chết muốn hồn mình phải về đất mẹ.

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Đời lưu vong không cả một ngôi mồ
Vùi đất lạ thịt xương e khó rã
Hồn không đi sao trở lại quê nhà

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Nước ngược dòng sẽ đấy xác trôi đi
Bên kia biển là quê hương tôi đó
Rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh rì

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Và nhớ đừng vội vuốt mắt cho tôi
Cho tôi hướng vọng quê tôi lần cuối
Biết đâu chừng xác tôi chẳng đến nơi.

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
đừng ngập ngừng vì ái ngại cho tôi
Những năm trước bao người ngon miệng cá
Thì sá gì thêm một xác cong queo

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Cho tôi về gặp lại các con tôi
Cho tôi về nhìn thấy lệ chúng rơi
Từ những mắt đã buồn hơn bóng tối

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Và trên đường hãy nhớ hát Quốc ca
Ôi lâu quá không còn ai hát nữa
(bài hát giờ cũng như một hồn ma)

Khi tôi chết nỗi buồn kia cũng hết
Đời lưu vong tận tuyệt với linh hồn

Đó là tâm sự của thi sĩ , tâm sự của chiến sĩ còn ray rức, thống thiết hơn nhiều lần. . . Ông Nguyễn văn Phán, sĩ quan VNCH, người đã từng ngang dọc khắp miền đất nước hầu mong giữ vẹn bờ cõi. Nhưng ngày 30/4/75, ông và hàng trăm ngàn đồng đội phải buông súng. . .
Cờ chơi dư nước mà thua ức,
Bạc đánh thừa lưng phải mất đau”
(Cao Tiêu)
Đây là tâm sự Trung tá Nguyễn văn Phán, người chiến sĩ chưa chịu buông súng. . .
Khi tôi chết đừng đưa tôi ra biển,
Đưa tôi về Lao Bảo, Khe Sanh
Để đêm nghe vang dội khúc quân hành
Ôi! Lính chiến một thời kiêu hãnh quá

Thú thật khi chuẩn bị viết bài nầy tôi chỉ thuộc 4 câu thơ trên và chỉ biết tên tác giả Nguyễn Văn Phán. Không hề biết ông ta cấp bực gì, binh chủng nào và địa danh Lao Bảo ở đâu. Tôi Email hỏi anh Tư Điên về địa danh Lao Bảo và tác giả bài thơ trên. Anh Tư Điên lập tức trả lời , anh thuộc lòng toàn bài thơ, bởi anh và tác giả bài thơ nầy cùng một sư đoàn, cùng một binh chủng Thủy Quân Lục Chiến.
Ngày 30/4/1975 ông Nguyễn Văn Phán mang cấp bậc Trung tá của tiểu đoàn 1 (Quái Điểu). Còn anh Tư Điên lúc đó mang cấp bậc đại úy của tiểu đoàn 2 (Trâu Điên). Máu hào hùng của TQLC và niềm hãnh diện của TĐ Trâu Điên nằm trong từng tế bào của anh Tư rồi. Không phải chỉ ở hình xâm “Trâu Điên” trên ngực trái của anh không thôi. Hình xâm chỉ là một hình tượng cụ thể bên ngoài; còn một hình tượng tâm linh mà anh Tư, ông Nguyễn Văn Phán và các đồng đội khác đều ôm ấp. . . “Đưa tôi về Lao bảo, Khe Sanh, Ben Héc, Đắc Tô. . . để trấn giữ Trường Sơn yêu quí. . . để được quấn thân xác trong cờ vàng ba sọc đỏ. . . ” Thế nên anh Tư đã thuộc lòng từng chữ,từng câu bài thơ “Khi tôi chết. . . ”

Thì ra thi sĩ và chiến sĩ cùng có một điểm hội tụ. . . Người thì khi chết “. . . trên đường về hãy nhớ hát Quốc Ca ”; người thì “Xin liệm kín với hồn thiêng sông núi” bằng cờ vàng ba sọc đỏ.
Xin thưởng thức tiếp bài thơ của cựu SQ Nguyễn Văn Phán:

Khi tôi chết đừng đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Lao Bảo, Khe Sanh
Để đêm nghe vang dội khúc quân hành
Ôi! lính chiến một thời kiêu hãnh quá.

Khi tôi chết đừng đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Ben Héc, Đắc Tô
Nơi bạn bè tôi xây mộng sông hồ
Nguyện trấn giữ dãy Trường Sơn yêu quý

Khi tôi chết đừng đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Bình Giả, Chiến khu Đ
Cho hồn tôi siêu thoát với lời thề
Thân chiến sĩ, nguyện xin đền nợ nước

Khi tôi chết đừng đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Cái Đước Đầm Dơi
Đêm U Minh nghe tiếng thét vang trời
Mừng chiến thắng để dâng về Tổ Quốc

Khi tôi chết đừng đưa tôi ra biển 
Trả tôi về với dân tộc Việt Nam
Gói thân tôi ba sọc đỏ cờ vàng
Xin liệm kín với hồn thiêng sông núi

Tôi yêu hai bài thơ nầy quá và xin ngả nón trước các thi sĩ và chiến sĩ đã cho chúng ta những vần thơ kiệt tác. . . Đúng như câu thơ Cao Tiêu:“ Nhớ nước thơ gieo những vận sầu”. . . .

Ben Trần
Sydney, 29/1/2013



4 comments:

  1. Bài viết hay quá Anh Bill,khoái nhất câu thơ cuối của bài thơ
    Khi tôi chết đừng đưa tôi ra biển
    Trả tôi về với dân tộc Việt Nam
    Gói thân tôi ba sọc đỏ cờ vàng
    Xin liệm kín với hồn thiêng sông núi.
    Tuyệt vời ,Thanks Anh Bill

    ReplyDelete
    Replies
    1. Không có chi anh Đồng Vương ạ, anh khoái là các bạn trong ban điều hành blog nầy mãn nguyện rồi...tiếp tục tìm thêm các đề tài hấp dẫn nữa.

      Delete
  2. Bài thơ Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển của thi sĩ Du Tử Lê được Nhạc sĩ Phạm Đình Chương phổ nhạc cùng tựa đề . Huyền xin mời các bạn cùng thưởng thức nhé :

    http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/khi-toi-chet-hay-dem-toi-ra-bien-anh-khoa.db0SqCiCTtIO.html

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn Mộng Huyền đã giới thiệu bài nhạc nầy , tôi chưa nghe bao giờ.

      Delete