Đôngngan doduc FB
Trường đại học Angulem ở Bordeaux ( Cộng hòa Pháp) là trường đào tạo
nhưng họa sĩ chuyên vẽ tranh truyện. Nếu ở ta, tranh truyện do nhà văn viết
lời, còn họa sĩ vẽ phỏng theo truyện,thìđó là truyện minh họa mà ta gọi
nhầm là tranh chuyện. Còn bên kia, họa sĩ vẽ truyện tranh phải tự nghĩ đề tài
và vẽ theo câu chuyện mình nghĩ ra. Về hình thức cũng vậy, phải nghĩ ra
hình thức cho cuốn sách phù hợp với câu chuyện mình kể và có sáng tạo sao cho
không giống ai càng tốt.
Hôm đến thăm trường, tôi may mắn được gặp 3 sinh viên.
Em thứ nhất 21 tuổi, nữ sinh. Em tháo tung một chiếc đồng hồ quả
lắc to rồi chụp ảnh các chi tiết ở nhiều goc độ. Sau đó em lên photo shop
bôi đen các chi tiết. Những nhân vật trong câu chuyện của em được lắp ráp bằng
các chi tiết của đồng hồ…
Em thứ hai thì cầm tập truyện tranh của mình, cúi lom khom rải xuống nền
nhà. Khi trải ra, tập sách có hình chữ chi zic zắc , vừa bò vừa xem.Kiểu này
trẻ con sẽ rất thích..
Em thứ ba thì sáng tạo cuốn sách như cái lịch blog. Cả tấm bìa là
bức tranh, mỗi tờ blog là một tranh nhỏ gắn với bìa thành một câu
chuyện. Câu chuyện đó diễn biến mỗi khi lật một tờ lịch, mà hình ảnh lật ra
luôn gán với tổng thể bìa lịch.
Ba em ba cách làm. Tôi hỏi vị giáo sư; Các em làm đều hay nhưng làm sao
in được như thế , thì vị giáo sư bảo: việc các sinh viên đến đây là để
sáng tạo ra sản phẩm đẹp. Còn làm thế nào in được thì đó là việc của các nhà
công nghệ. Có sáng tạo hình thức mới thì nó mới thúc đẩy các nhà công nghệ suy
nghĩ cách làm mới, và thiết kế máy móc cũng phải kịp thời để đáp ứng. Công nghệ
vì thế mà có tiến bộ chứ không mãi mãi lệ thuộc vào cái khuôn mẫu cũ!
Đến đây tôi mới vỡ lẽ về cách sáng tạo đóng góp cho sự phát triển, chỉ
một điểm khởi đầu sáng tạo, nó sẽ lay động cả hệ thống phải thay đổi.
Khi sang Trung Quốc, thăm cố cung thấy kiến trúc của họ bó khuôn
chặt chẽ , lớp lớp tầng tầng tựa vào nhau lớp trong lớp ngoài, bảo vệ
nhau như pháo đài. Ngoài cùng có tường thành vững chắc. Đó cũng là cách tổ chức
xã hội của nhà nước phong kiến Trung Hoa lấy trung tâm làm đại cục, còn
xung quanh là phên dậu. Tư tưởng nó hiện hình ngay ra trong kiến trúc Cố cung.
Nhưng qua Pháp cung điện Véc xai thì lại khác. Từ trung tâm nó tỏa đi
bốn phương tám hướng đều được, kiến trúc rất cởi mở, đi nẻo nào cũng được,
không vướng vít chỗ nào.
Phương tây và phương đông đều nghĩ đến sáng tạo. Nhưng phương Tây
sự sáng tạo hướng về cộng đồng xã hội rộng lớn. Còn phương đông thì có xu hướng
vun về cho trung tâm vì lợi ích trung tâm chứ không vì cộng đồng xã hội.
Quan sát cách làm mới của sinh viên đại học Angulem và cấu trúc hai cung
điện Vec xai và Cố cung bên Tàu, gợi Cho ta rất nhiều điều đáng suy nghĩ.
Đongngan Doduc FB
9/4/2015
No comments:
Post a Comment