*Kim Nguyễn sưu tầm*
Thông thường khi sống bên
nhau chúng ta ít đối đãi ân cần với nhau.
Chúng ta ít dám nói những lời ngọt
ngào chân thành dành cho nhau. Tất cả như đang bị chôn tận đáy lòng khiến chúng
ta ngại ngùng khi bày tỏ tình yêu thương đối với người thân.
Nhưng đáng tiếc, chúng ta lại thay vào đó là
những đối xử vô tâm, những lời nói vô tình làm buồn lòng nhau. Để đến khi ta
mất đi người thân, vĩnh viễn không còn thấy nhau nữa thì cảm xúc yêu thương
được xuất phát từ trái tim mới biểu lộ. Buồn thay, người đã chết rồi không còn
nghe được nữa!
Có thể những lời yêu thương, ngọt ngào
như thế, lúc còn sống người thân chúng ta khao khát muốn được nghe biết bao
nhiêu! Thế mà chúng ta chỉ biết cho nhau những lời chì chiết, lạt lẽo, vô tình.
Có một bài hát có câu: “… sao
anh không nói khi em còn sống…”. Một câu trách thật là nhẹ nhàng nhưng
cứ xoáy vào tim… Sao anh không nói khi em còn sống, bây giờ khi em không còn
nữa, anh muốn nói thì đã muộn, những lời nói mà nếu lúc còn sống được nghe anh
nói, em sẽ hạnh phúc biết dường nào.
“Sao không nói khi em còn sống
.. .” là những lời yêu thương tôn trọng lẫn nhau, mà lại nói những lời
thóa mạ làm đau lòng nhau để khi người thân đã ra đi thì tiếc nuối cũng bằng
không.
“Sao không nói khi em còn sống . . .”
là những lời xây dựng vun đắp hạnh phúc cho nhau, mà lại nói những lời đắng
lắng thô bỉ với nhau.
“Sao không nói khi em còn sống . . .”
là những lời cảm thông, tha thứ cho nhau mà lại nói những lời chì chiết làm đau
lòng nhau.
Cuộc sống chung quanh chúng ta vẫn là
vậy. Tôi vẫn thấy những người con đùn đẩy cho nhau để chăm sóc cha mẹ, đôi khi
còn chì chiết làm đau lòng cha mẹ, thế nhưng khi cha mẹ qua đời mới thấy
hối tiếc vì mình đã chẳng làm tròn bổn phận báo hiếu mẹ cha.
Tôi vẫn thấy vợ chồng thường cơm chẳng
lành canh chẳng ngọt vì vợ chồng khắc khẩu, thế nhưng, một khi người bạn không
còn thì kẻ ở lại cũng cảm thấy chơi vơi, hối hận vì đã để những ngày tháng trôi
qua quá buồn đau. Tôi vẫn thấy những người hàng xóm bên nhau vẫn nói những lời
bóng gió làm đau lòng nhau, nhưng khi xa nhau mới thấy lòng xót xa.
Cuộc sống vẫn vô thường. Hôm nay đoàn
tụ ngày mai chia ly. Cái chết lúc nào cũng rình mò, chực chờ bên ta và tất cả
người thân yêu của ta. Hãy sống, hãy yêu thương, hãy nói những lời thật ngọt
ngào xuất phát từ trái tim đối với những người thân yêu của mình, vì có thể bất
cứ lúc nào, chúng ta cũng có thể mất nhau, dù ở bất cứ lứa tuổi nào, không phải
theo quy ước cứ mãi đến già 70, 80 hay 100 tuổi mới mất.
Tháng 11 phải chăng cũng gợi nhớ cho
chúng ta một niềm nuối tiếc nào đó về một người thân mà ta đã đối xử thiếu tình
người mà nay họ không còn. Chúng ta tiếc nuối vì đã không nói những lời yêu
thương dành cho họ. Chúng ta nuối tiếc về những lần chúng ta đối xử bất khoan
dung với nhau. Chúng ta nuối tiếc vì nhiều cơ hội để phục vụ cho họ mà ta cố
tình bỏ qua. Và bây giờ, khi xa cách, họ cũng đang nói với chúng ta: “Sao không
nói khi em còn sống”.
Tháng 11 không dừng lại việc nhớ đến
người quá cố mà là dịp để ta làm điều gì đó cho họ. Họ đang cần chúng ta yêu
thương. Hãy yêu thương họ bằng việc cầu nguyện, làm việc lành phúc đức cho họ.
Họ đã an nghỉ trong Chúa, thế nên, họ chẳng cần chúng ta nói gì với họ. Điều họ
cần là hãy thay họ đền tội và lập công cho họ. Hãy tạo công nghiệp cho họ như
là cách thể hiện lời nói yêu thương dành cho họ.
Cuộc sống con người luôn thiếu sót
trong đức ái và đức mến. Những người đã chết cần chúng ta đền bù cho họ bằng
chính đời sống bác ái yêu thương của chúng ta dành cho họ. Chúng ta hãy dành
cho họ một kinh lạy cha, một kinh tin kính để xin ơn toàn xá cho họ nhân lễ các
đẳng linh hồn. Chúng ta hãy dành cho họ những tràng chuỗi Mân Côi để xin ơn cứu
độ cho họ. Chúng ta hãy làm một hy sinh hay một việc bác ái nào đó để đền bù
cho thiếu sót trong cuộc đời bác ái của họ.
Đây là những cách mà chúng ta có thể
đền bù với những người thân yêu của chúng ta. Những con người đáng lẽ ta phải
yêu thương nhưng chúng ta đã phụ tình thương với họ. Hãy biết tận dụng tháng 11
như là tháng báo hiếu cho tổ tiên, tháng làm việc bác ái cho người đã khuất.
Ước gì tháng 11 là dịp để chúng ta bày
tỏ lòng yêu mến với người đã khuất bằng những việc mang lại ơn ích thiêng liêng
cho họ. Xin Chúa Giê-su đầy lòng thương xót đón nhận những tâm tình và việc làm
của chúng ta để ban ơn cho các linh hồn là những người thân yêu của chúng ta.
Amen
::Lm.Jos Tạ Duy Tuyền
__._,_.___
Tình yêu chúng ta dành cho nhau quả thật là thiếu sót, có đôi khi chúng ta không nghĩ đến người bạn đời bên cạnh , người bạn thân đồng hành , đôi khi quên hẳn . Khi chợt nhớ lại thì ôi thôi người bạn đó đã không còn, chúng ta mang trong lòng niềm ân hận. Như Cha đã khuyên, lần chuỗi mân côi để cầu bình an cho những người bên cạnh và nhửng người đã mất như vậy ta đã cầu bình an cho chính chúng ta
ReplyDelete