12/05/2015

Vực thẳm và Đỉnh cao


    :: Hạnh Trần FB::
Sau ngày 30 tháng Tư năm 1975, sau khi nhận ra là mình đã mất quê hương và gia đình, mình rơi vào một vòng xoáy tự huỷ.



Hồi đó mình ở trong một ký túc xá ở đại học do các bà xơ hiền lành cai quản. Tuy vậy luật lệ khá nghiêm. Một đêm nọ, dù chẳng biết uống rượu, mình mua và uống một mình cả một chai rượu whisky. Mình không nhớ là đã hôn mê vì say bao lâu thì được cô R, y tá nội trú của ký túc xá, phát hiện.
Trong tuần sau đó, mình ở trong tình trạng khủng hoảng và mất ngủ. R giữ mình trong phòng bệnh cạnh căn hộ của nàng để theo dỏi và chăm lo thức ăn và thuốc men hằng ngày.
Sau vài ngày khi sức khoẻ của mình chẳng khá hơn, R không cho mình uống thuốc an thần nữa vì đã quá ngưỡng an toàn. Mỗi đêm, để trấn an mình, R ngồi cạnh giường để nói chuyện – chắc cũng vì nghi rằng mình có nguy cơ tự tử.
Mình được biết là R hơn mình chừng 10 tuổi, từng qua VN săn sóc chiến binh Úc, từng yêu một bác sĩ quân y VN nhưng không thể lấy nhau. Còn nhiều chuyện khác về gia đình R nhưng mình chỉ nhớ chừng đó.
Sau chừng một tuần, mình và R yêu nhau. Dường như R đã phá tất cả những luật lệ khi dấn thân vào tình yêu đó, nhưng nó đã cứu sống mình – một gã ngu ngơ ở tuổi 20.
Tình yêu bí mật đó kéo dài gần một năm thì dần dần tan rã. Không có một lời nói để chia tay – nó như một lâu đài cát từ từ bị những con sóng nhỏ xói mòn. Sự đam mê mãnh liệt và lòng biết ơn của mình đã không thể cứu vãn tình yêu ấy.
Rồi mình dọn ra ngoài. R lên đường đi Phi Châu để làm cho Hội Chữ Thập Đỏ. Dần dà mất liên lạc với nhau.
Cách đây chừng 10 năm, mình nghe R lấy một bác sĩ và có một đứa con gái đã lớn. R có vẻ vui và hạnh phúc. Mình cảm thấy nhẹ cả lòng vì bao giờ cũng thầm mong những gì tốt nhất cho R. Dù nhiều năm tháng đã trôi qua, sự hàm ơn và ngưỡng mộ của mình đối với R vẫn không mờ nhạt.
Những bức hình này được chụp trong một ngày mình và R đi dạo quanh bờ hồ. Mình hái một hoa hồng dại màu trắng để tặng nàng với một nụ hôn. Một ký ức được khắc sâu vào tâm khảm của mình.
Câu chuyện này là để tuyên dương tình yêu và lòng trắc ẩn – một đỉnh cao đáng ghi nhớ trong một ngày của vực thẳm với nhiều người như mình.
Mình hy vọng các bạn sẽ đón nhận với sự thông hiểu.
Hạnh Trần FB
After 30th April 1975, having realised that I’d really lost a country and a family, I went into a self-destructive spiral.
I was living in a university residential college run by gentle nuns but rules were strict. One night, although not a drinker, I bought and drank an entire bottle of whisky alone. I forgot how long I was in an alcohol-induced coma when R, the resident nurse, found me.
In the following week, I was in a crisis state and could not sleep. R kept me under observation in a patient room next to her apartment and gave me daily food and medication.
After a few days of no improvement in my conditions, she stopped giving me sedative pills because it exceeded safety limits. Each night, to keep me calm, she’d sit and chat with me – also because she thought I might commit suicide, I suppose.
I learnt that she was about 10 years older, had been to Vietnam to look after Australian soldiers fighting there, been in love with a Vietnamese army doctor but could not marry him. There were many more stories about her family but I only remember those.
After perhaps a week or so, we fell in love with each other. It seems R broke all the rules in the book but with that forbidden love but it saved me – then a 20-year old ignorant.
Our secret romance continued for nearly a year then it gradually broke up. There was no word spoken to declare a split - it was like a sandcastle just slowly being washed away by small waves. Our deep passion and my gratitude alone could not sustain it.
Then I moved out of campus. R went to Africa to work for the Red Cross. We eventually lost touch with each other.
About ten years ago, I heard R had married a doctor, had a grown-up daughter. She sounded happy and contented. I was relieved as I had always hoped for the best for R. With so many years passed, my gratitude to R and appreciation of her as a person never dim.
These photos were taken on the day we took a walk together on the lakeshore. I picked a white wild rose and gave it to R with a kiss. It was a memory engraved on my mind.
This story is my tribute to love to compassion – an apex of humanity on a day of abyss to many like me.
I hope you will receive it with understanding.
Hạnh Trần

No comments:

Post a Comment