Thời Gian
Một kỹ sư đã tính được rằng với một thanh sắt nặng 5kg, chúng ta có thể làm được một trong các việc sau đây:
Một kỹ sư đã tính được rằng với một thanh sắt nặng 5kg, chúng ta có thể làm được một trong các việc sau đây:
Nếu làm đinh sẽ bán được 10 USD.
Nếu làm kim may sẽ bán được 300 USD.
Còn nếu dùng làm những cái lò xo đồng hồ sẽ đem lại 25.000 USD
Mỗi ngày đều cho chúng ta 24giờ bằng nhau, còn sử dụng những
nguyên liệu đó như thế nào, dùng chúng để làm gì là tùy thuộc chúng ta. Thời
gian là một trong những thứ hiếm hoi duy nhất mà khi đã mất rồi chúng ta không
thể nào tìm lại được. Tiền bạc mất đi có thể tìm lại được. Ngay cả sức khỏe nếu
mất đi cũng có khả năng phục hồi được. Nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay
bước trở lại.
Không có cụm từ nào tai hại cho bằng ba chữ “Giết – thời – gian”.
Nhiều người tìm những thú vui, tìm những việc làm để chỉ mong giết thời gian.
Thật ra chúng ta được ban cho thời gian để sử dụng chứ không phải để giết
chúng.
Ảnh julettemillien.com
Tình Bạn.
Một đôi bạn thân cùng nhau đi du lịch. Trong một lần tranh luận, họ cãi
nhau, một người đã tát người kia. Người bị tát cảm thấy bị xúc phạm, không nói
gì mà chỉ viết lên cát: “Hôm nay người bạn thân của tôi đã tát tôi”.
Họ tiếp tục chuyến du lịch đến một vùng hoang vu, người bị tát
suýt bị cát vùi, may mắn được bạn cứu. Tỉnh lại, người đó lại khắc lên đá: “Hôm
nay người bạn tốt của tôi đã cứu tôi”.
Đứng bên cạnh, người bạn hiếu kỳ hỏi: “Tại sao lúc mình tát cậu,
cậu lại viết lên cát, bây giờ lại khắc lên đá?”
Người này trả lời: “Khi bị bạn làm tổn thương nên viết vào nơi dễ
quên, gió sẽ thổi lấp đi. Ngược lại, nếu được giúp đỡ hãy nên khắc
sâu trong đáy lòng. Ở nơi đó, bất cứ ngọn gió nào cũng không thể xoá lấp
được.”
Bạn bè nếu xảy ra va chạm là nhất thời vô tâm, giúp đỡ mới là thật
lòng.
Hãy quên đi những va chạm vì bạn bè đã gây ra, chỉ ghi nhớ sự
giúp đỡ của họ, chúng ta sẽ thấy trên thế giới này toàn là bạn ta.
Lời nói.
Ngày xưa ở 1 vùng thôn xóm kia, có 1 người thiếu phụ trẻ khá xinh đẹp.
Chồng cô đi lính xa nhà, người thiếu phụ ấy phải ở nhà với mẹ chồng…Cô chăm sóc
mẹ chồng và mọi chuyện trong nhà rất chu đáo. Mọi người trong vùng ai cũng thầm
khen cô là người nết na…Trong vùng đàn ông yêu cô vì cô còn trẻ và xinh đẹp…
Trong số đó có tên yêu cô đến điên cuồng… Nhiều lần tán tỉnh cô nhưng đều bị cô
từ chối…
Hắn từ yêu hóa ra căm hận. Hắn đi rêu rao khắp làng rằng cô đã không giữ
tròn trinh tiết của người vợ, là 1 người phụ nữ thiếu đức hạnh… Tin đồn cứ
truyền khắp nơi trong vùng, mọi người nhìn cô với 1 ánh mắt khác đi. Rồi tin
đồn cũng tới tai bà mẹ chồng của cô. Bà nghi ngờ và đối xử khác với cô… Không
thể nào chịu nổi những lời gièm pha của mọi người, lại bị người thân xa cách,
cô buồn lắm…
Một lần quá đỗi tuyệt vọng cô đã tìm đến cái chết. Cái chết của cô
làm cho tên khốn kiếp đã tung những tin đồn không hay về cô vô cùng ân hận và
hối lỗi…Hắn cảm thấy bị lương tâm dằn vặt… Hắn tìm đến cụ già nhất làng và là
người hiểu biết nhất để kể hết mọi chuyện và xin ông một lời khuyên.
Cụ già nghe xong mọi chuyện không nói gì dẫn hắn lên trên ngọn đồi
của làng.Cụ xé chiếc gối và thả xuống. Những bông gòn theo gió bay đi mọi
hướng. Cụ già bảo hắn đi nhặt lại những bông gòn đó rồi dồn lại vào gối. Hắn
ngạc nhiên lắm, vì làm sao có thể nhặt được đấy đủ. Cụ già nhìn hắn rồi nghiêm
nghị nói:
- Những lời do con người nói ra cũng như những
bông gòn kia vậy, không thể nào lấy lại được. Một khi lời đã nói ra thì
không làm sao có thể rút lại được.
Kim Nguyễn Sưu tầm
Hôm nay vào Dân Việt đọc được qua nhiều bài viết hay và sâu sắc, cám ơn những người bạn đã âm thầm làm việc đem sự bổ ích về tinh thần cho chúng tôi .
ReplyDeleteÔng Tám Tàng ơi, qua mùa World Cup rồi các ông lo ngủ đúng giờ đúng giấc rồi...thoải mái mà vô blog tán già tán non cho vui chớ... Vừa qua ráng cất lên các bài hay vì biết các quí vị lo coi bóng đá...hahaha giờ nầy mới tung ra các bài hay....
DeleteKhông hẳn là bóng đá mà vì Tám tui làm night shif, ban ngày mắc ngủ ban đêm đi làm, nghỉ được bữa nào thì một đống chuyện phải làm, nào cắt cỏ nào sửa hàng rào có rảnh đâu ông Ben
ReplyDelete