Một câu chuyện thật của một
bạn đọc. Kim Nguyễn nhận được qua mục tơ lòng, Cô chỉ tâm sự chứ không hỏi - nghe
rất đau lòng .
Kim Nguyễn
Có ai ngu dại như tôi không?
Tôi và chồng tôi đều sinh ra ở Hà Nội, nhưng chúng tôi lại cùng lớn lên hoặc
làm việc tại Sài Gòn. Từ nhỏ đến lớn, tôi được mẹ tôi chăm bẵm rất chu đáo. Mẹ
nói ba tôi mất từ khi tôi lên 4 tuổi. Suốt bao năm qua, một mình mẹ đã nuôi tôi
khôn lớn. Để tôi có cơ hội học tập và thành công, bà không ngần ngại chuyển nhà
từ vùng ngoại thành Hà Nội vào lập nghiệp tại Sài Gòn.
Suốt 27 năm sống bên mẹ, tôi rất hiểu tình yêu thương của mẹ dồn hết cả
vào tôi dù có nhiều lúc, tôi thấy bà còn như vương vấn với một điều gì đó trong
quá khứ. Nhưng khi tôi hỏi thì bà chỉ cười xòa và nói: “Suốt cuộc đời mẹ,
chuyện gì mẹ cũng kể cho con nghe. Nhưng có một chuyện về 1 một người đặc biệt,
mẹ xin giữ mãi cho riêng mình và chỉ một mình mẹ biết. Thế nên con đừng hỏi mẹ
gì hết và người đặc biệt này”.
Nhiều lần tò mò về người đặc biệt ấy trong tim mẹ, tôi cũng hỏi han bà,
bằng mọi cách moi thông tin nhằm lấy được chút manh mối về những gì bà vương
vấn trong lòng. Nhưng lần nào bà cũng làm tôi thất vọng. Mẹ tôi toàn nói:
“Những gì đã qua thì hãy để nó trôi qua không dấu vết vì ngày cũ sẽ không bao giờ
trở lại”.
Hai mẹ con tôi cứ sống bình yên và hạnh phúc như thế giữa đất Sài Gòn
này cho tới ngày tôi gặp anh – người chồng hiện tại của tôi. Anh hơn tôi 4 tuổi
và cũng là con trai lớn của một gia đình ở ngoài Bắc. Hiện gia đình anh, cả nhà
đều ở Hà Nội sinh sống. Còn riêng anh Nam tiến vì đi theo một dự án lớn kéo dài
hàng chục năm của công ty.
Trúng tiếng sét ái tình, tôi và anh nhanh chóng phải lòng rồi yêu nhau.
Anh luôn thể hiện là một người đàn ông tuyệt vời. Anh chiều chuộng tôi và rất
tâm lý với tôi. Ngoài ra, anh cũng rất chu đáo và quan tâm đến mẹ tôi. Chẳng
thế mà những lần đến nhà tôi chơi và ăn cơm, mẹ tôi cũng rất hợp với anh. Bà
coi anh và quý mến anh như con trai. Điều này khiến tôi đã hạnh phúc càng thêm
hạnh phúc.
Sau hơn 2 năm yêu nhau, cũng đến ngày chúng tôi kết hôn. Ngày cưới, 2
bên gia đình gặp nhau rất suôn sẻ và chẳng có vấn đề gì nảy sinh. Mẹ tôi cũng
rất mừng vui cho hạnh phúc trọn vẹn của tôi. Có những lúc, bà hạnh phúc đến rơi
nước mắt khi nhìn tôi bước vào khán đài tổ chức hôn lễ.
Mọi chuyện chỉ khiến tôi nghi ngờ khi sau đám cưới 5 ngày, tôi và anh
lúc này mới tiến hành các thủ tục đăng ký kết hôn. Ngày anh và tôi đi đăng ký
kết hôn về, về đến nhà, chúng tôi bỏ các giấy tờ đặc biệt này ra khoe mẹ. Mẹ
tôi cầm và đọc mà mặt biến sắc và ngã quỵ. Sau đó, bà sốc và ốm không nói năng
suốt cả tháng trời. Tôi hỏi bà đã có chuyện gì xảy ra thì bà cứ lắc đầu không
nói.
Hơn 1 tháng sau, mẹ tôi đột ngột uống thuốc ngủ quá liều và qua đời. Mất
mẹ, tôi là người đau đớn nhất. Chồng đã ở bên động viên tôi rất nhiều. Nhiều
đêm nằm, tôi vẫn không thể hiểu tại sao mẹ tôi lại không muốn sống ở trên đời
với vợ chồng tôi hoặc không muốn sống để đến ngày bà được bế bồng con của tôi.
Trước bà vẫn chẳng mong cháy bỏng một ngày tôi kết hôn và sinh cho bà những đứa
cháu đó sao?
Hơn 2 tháng sau ngày mẹ mất, vì quá thương xót bà nên tôi cứ ốm lên ốm
xuống. Cộng thêm việc nghén ngẩm nên tôi phải xin cơ quan cho nghỉ không lương
2 tháng để ở nhà nghỉ ngơi lại sức. Và một ngày chồng tôi đi vắng, nằm nhà chán,
tôi bắt đầu lên phòng mẹ thu dọn một số đồ vật. Quét dọn và xâm nhập lần đầu
tiên vào những ngăn tủ bí mật của mẹ, tôi chết đứng khi phát hiện bí mật về
“người đặc biệt” mà lâu nay bà giấu tôi.
Chắp nối những gì bà ghi trong nhật ký cũng như thái độ của bà hôm nhìn
thấy các thể loại giấy tờ của chồng tôi. Chỉ lúc này tôi mới vỡ lẽ ra điều mà
mẹ tôi biết nhưng đã ôm theo xuống tận mồ mà không nói ra cho con gái biết vì
sợ hạnh phúc của vợ chồng tôi lung lay, đảo ngược. Đó là… chồng tôi chính là
đứa con trai ruột thịt mà hơn 30 năm trước bà phải vứt bỏ lại tại cổng bệnh
viện. Và gia đình nhà chồng tôi vì hiếm muộn nên đã nhận anh về nuôi.
Mẹ tôi cũng nói rõ ràng rằng, bà phát hiện điều này vì ngoài hoàn cảnh
anh kể với bà, bà còn phát hiện ngay dưới gót chân của chồng tôi có một vết xăm
chữ thập (mẹ tôi khắc trước khi bỏ anh ở lại) khi anh tháo giày và ngồi trên
ghế hôm ấy.
Từ khi biết được bí mật này của mẹ, tôi như phát điên lên mỗi khi nhìn
thấy chồng mình. Thì ra, tôi và anh chính là anh em ruột thịt của nhau mà không
hay biết. Vậy mà giờ đây số phận trớ trêu lại để chúng tôi gặp và nên vợ nên
chồng.
Một tháng sau khi biết sự thật này, tôi từ chối mọi cuộc gần gũi với
anh. Tôi cáu gắt với anh như cơm bữa khiến anh nhiều khi cũng không thể hiểu
nổi tại sao tôi lại nhanh chóng thay đổi vậy. Tôi đã định nhiều lần nói hết sự
thật cho anh biết, anh chính là anh trai của tôi. Nhưng tôi lại không thể can
đảm nói ra điều này vì tôi rất yêu anh.
Cuối cùng, vào một đêm mưa gió, tôi đã rời bỏ anh, rời bỏ ngôi nhà thân
thương của tôi. Tôi ra đi và sống ở xa nơi này để anh không tìm thấy tôi. Tôi
chỉ để lại cho anh vẻn vẹn một lá thư chê anh là thằng đàn ông nghèo, thằng đàn
ông không có chí tiến thủ. Và hơn hết tôi còn dựng lên một câu chuyện tôi kết
hôn với anh chỉ vì muốn bỡn cợt anh.
Hơn một năm tôi lang thang ở nơi đất khách quê người. Trong tôi còn bao
nhiêu sự tổn thương, dằn vặt, đau khổ. Tôi vẫn nhớ mẹ, nhớ người đàn ông ấy da
diết. Nhưng tôi cũng không dám một ngày trở về nơi ấy để xem anh sống như nào.
T.K.P
Mới đọc khúc đầu của chuyện,CN đã đoán được hai người là anh em .Đau lòng quá ,nhưng em ra đi không một lời giải thích ,tôi e sợ hai mươi năm sau cuốn phim này sẽ lập lại và hậu quả thế nào thì thời gian sẽ trả lời
ReplyDeleteTrời đày hai đứa hai nơi rồi , chẳng lẽ 20 năm sau lại gặp nhau gây khổ ải thêm cho nhau nữa sao? thượng đế đâu có tàn nhẫn vậy chị Chi Nguyễn.
ReplyDeleteEm đã khóc với câu chuyện và lời văn bi đát của chị Kim...thật là nghịch cảnh trớ trêu, nhưng ít nhiều thì hãy an ủi rằng hai người chỉ mượn bụng mẹ sinh ra, không đi đến huyết thống cùng cha. Ngày xưa người tàu họ cho phép anh em cùng bên mẹ kết hôn. Vậy thì hãy an ủi đi nha chị, bây giờ thì hãy để đống tro tàn từ từ nguội lạnh. mỗi người một nơi cho yên lòng.Cũng may là anh chị không có con
ReplyDeleteMột chuyện tình buồn..có lẽ không có nỗi buồn nào sâu hơn, cay đắng hơn và tuyệt vọng hơn.làm sao người trong cuộc có thể tự tha thứ cho chính bản thân mình đây ? Thôi hãy tạm yên lòng với chính sự quyết định của mình đi bạn à
ReplyDeleteLàm sao biết được anh Ben
ReplyDeleteÔng trời cắc cớ một phen kêu trời
Trời ơi trời hỡi trời ơi
Tôi đâu có tội sao trời đánh tôi