09/09/2013

TỰ TỬ

Message s
                                                                                           :: Kim Nguyễn::
Duy lẳng lặng soi bóng mình trong gương, săm soi lại quần áo trước khi ra cửa, Thúy nhìn theo hằn học, nàng để ý đã mấy tháng nay từ khi ở Việt Nam về là Duy ngày nào cũng săm soi trước gương như thế, nàng nghi ngờ chồng mình đã có người đàn bà khác bên ngoài, nhất định tối nay  sau khi Duy đi làm về cơm nước xong nàng sẽ hỏi cho ra lẽ.


Buổi tối, rửa chén bát xong Thúy nhìn chồng:
- Mình có thể nói chuyện một chút không anh ?
Duy lơ đãng:
-Có chuyện gì quan trọng không ? nếu không thì để hôm khác , hôm nay anh hơi mệt
Thúy bực dọc:
-Ngày nào mà anh chẳng đi làm về như hôm nay, ngày nào anh cũng kêu mệt thế thì ngày nào chúng ta mới có thể chuyện trò được đậy ?
Duy ho húng hắng:
- Anh bị cảm mấy hôm nay mà.
-Cảm ?? nhưng anh ngồi nghe và nói chuyện chứ có làm gì nặng nhọc đâu ??
-Thế thì nói đi
-Chúng ta vào phòng sách, em không muốn bọn trẻ nghe.
Duy nhún vai. Chàng đứng lên pha ly cà -phê và đem vào phòng sách chờ Thúy. Dọn dẹp xong cái bếp cho sạch sẽ, Thúy pha ly trà và vào phòng sách cùng chồng, nàng chậm rãi -Hình như đã lâu chúng ta không nói chuyện với nhau như thế này.
-Cả hai đều bận rộn mà, nào em có chuyện gì thì nói nhanh lên anh còn phải nghỉ ngơi cho ngày mai có sức khỏe mà làm việc nữa.
Thúy dò xét:
-Anh có chuyện gì dấu em phải không ?
-Chuyện gì là chuyện gì ? đàn bà các cô cứ lâu lâu là lại đánh phủ đầu như thế
- Em không phủ đầu hay phủ đuôi gì cả, dạo này em thấy anh thay đổi nhiều lắm, em thấy anh để ý đến bề ngoài nhiều hơn , chăm chút cho mình nhiều hơn. Đàn ông chỉ thay đổi chăm sóc đến bản thân khi bên ngoài có người đàn bà khác.
- Em nói cái gì thế? anh là một kỹ sư, đi làm phải cho đàng hoàng chứ , chẳng lẽ lại như người lao công quét lá ngoài đường à ?
- Em không nói anh như vậy, nhưng từ khi anh thăm mẹ ở VN về em thấy anh thay đổi nhiều hơn, hay ngồi suy nghĩ một mình như có chuyện gì dấu em vậy.
Duy vỗ vai Thúy an ủi:
- Em yên tâm, anh chẳng có gì thay đổi cả, mẹ con em lúc nào cũng là những người mà anh thương yêu nhất. Chỉ là công việc có vài trục trặc nho nhỏ nên anh phải suy nghĩ thôi.
Thúy vòng tay ôm eo chồng :
-Anh nói thật nhé, có chuyện gì thì cho em biết vợ chồng san sẻ với nhau.
Duy gật đầu, mắt chàng thoáng vẻ buồn.

                                                                ***
Trời hôm nay bão tuyết thật nhiều, trước khi ra cửa Thúy dặn chàng:
- Anh nhớ mặc áo mưa nhá, mưa to lắm đó, lái xe cẩn thận, chiều về nhớ ghé đón hai đứa nhỏ dùm em, hôm nay em trực trong bịnh viện tối mới về.
Duy gật đầu:
-OK, anh biết rồi.
Thúy là y-tá trưởng làm việc tại bịnh viện Royal Children nên nàng khá bận rộn và giờ giấc thường trái ngược với gia đình.
4 giờ chiều , phone của Thúy reo vang:
-Hello, Tina speaking
-Mum, we are still at school.
-Daddy coming soon, just stay inside OK?
-For how long?
-I don't know, let I call him and let you know, stay calm.
Thúy gọi cho Duy nhưng phone chàng đã tắt, nàng nóng ruột gọi liên tục cả chục cú phone, nhưng vẫn không có trả lời, Thúy đành gọi lại cho con và nói bọn trẻ cứ chờ ở đó, khoảng một tiếng sau con nàng lại gọi và cho biết Duy vẫn chưa đến đón về. Ruột gan Thúy như lửa đốt, nàng gọi cho Cẩm :
-Hello Cẩm hả ? Thúy đây, hôm nay mình có phiên trực không thể bỏ bện viện đi được, bồ có thể đón hai đứa nhỏ từ trường về và để nó ở nhà bồ tan ca trực mình chạy đến nhà bồ, mình gọi lão Duy hoài không được chẳng biết lão đi đâu.
-OK không sao mình giúp bạn liền
Tám giờ tối tan ca trực , Thúy gọi cho chồng vẫn không có trả lời, nàng thay đồ và chạy đến nhà Cẩm đón con, hai đứa bé đang coi phim thấy mẹ đến thì chạy ra reo mừng. Cẩm ái ngại:
- Vẫn chưa liên lạc với Duy được à??
Thúy rơm rớm nước mắt:
-Chưa Cẩm à , mình lo quá.
-Chắc không sao đâu, hắn sẽ gọi lại bây giờ thôi. Cho hai đứa bé về nhà ngủ đi, mình cho chúng nó ăn tối rồi.
Thúy siết tay bạn:
-Cám ơn Cẩm nha, thôi mình về.
-Có tin gì của Duy thì cho mình biết nha.
Thúy gật đầu, nàng lái xe thật chậm vì mưa quá to. Về đến nhà vẫn không thấy bóng Duy. Thúy cho con đi ngủ và pha trà ngồi đợi chồng về.

                                                            ***

Duy ngồi trầm ngâm cả tiếng đồng hồ suy nghĩ, chàng thương Thúy và hai đứa con vô cùng, chàng đã làm một việc có lỗi với mẹ con nàng, chàng suy nghĩ cả mấy tháng nay nhưng cũng đành tuyệt vọng, nhiều lần định nói , định thú tối với nàng nhưng rồi lại thôi.
Lần về VN thăm mẹ chàng bị ốm phải nằm bịnh viện, chàng nghe lời bạn bè đi tìm cảm giác lạ, bạn bè giới thiệu cho chàng một con bé mới chừng hơn 20, mặt mũi xinh xắn, suốt thời gian ở Việt Nam chàng vẫn đến gặp con bé khi có nhu cầu.
Trở về Úc, mấy tháng đầu chàng thường thấy cơ thể mệt mỏi bần thần, ho cảm sổ mũi mãi vẫn không lành, chàng đi khám bác sĩ thử máu mới biết mình bị lây nhiễm căn bịnh thời đại. Chàng lo lắng vô cùng, cũng may vì sợ sinh con nên chàng và vợ thường dùng condom để ngăn ngừa, kể từ khi biết mình bị lây nhiễm bịnh AIDS chàng khước từ mọi quan hệ với vợ, mặc cho Thúy nghi ngờ, mặc cho nàng khóc lóc, chàng vẫn lạnh lùng như đang có người đàn bà khác bên cạnh vậy. 
Hôm nay, chàng quyệt định, một quyết đính vô cùng khó khăn, chàng sẽ lao chiếc xe này xuống vực sâu, sẽ chấm dứt cuộc sống khổ đau, sẽ giúp cho Thúy đi thêm bước nữa khi đời nàng còn quá trẻ, sống với nhau chỉ đem đến cho nàng toàn nỗi đau. Tương lai một kỹ sư trẻ như chàng đã khép lại, vợ đẹp ,con ngoan, nhà cao cửa rộng, tất cả bây giờ là vô nghĩa, chàng đã làm mất tất cả chỉ vì sự cả tin ở câu nói " gái nhà lành" nên chàng đã không dùng condom với cô gái trẻ ấy, nhưng tại sao những thằng bạn của chàng không hề hấn gì mà với chàng chỉ một lần lừa dối vợ thì đã ra nông nỗi. Duy gục đầu vào tay lái mà khóc, khóc chán chê, chàng đưa tay lên túi áo, lá thư tuyệt mệnh của chàng vẫn còn trong túi. Duy mở máy xe, rồ ga thật mạnh và chạy lao xuống vực.


                                                              photo  www.favim.com
                                                            
Thúy mệt mỏi thiếp đi, có tiếng bấm chuông dồn dập, nàng khoác vội chiếc áo ấm ra xem ai gọi cửa giờ này . Nhìn đồng hồ đã 3 giờ sáng, nàng bật đèn mở cửa. Bốn người cảnh sát đang đứng nhìn nàng, Thúy run lẩy bẩy linh tinh báo cho nàng tin chẳng lành, một cành sát nữ báo cho nàng biết Duy đã tự tử, người ta tìm được xác Duy dưới vực sâu, Thúy ngất xỉu khi hay tin sét đánh đó. 
Tỉnh lại nàng thấy Cẩm và em nàng đang đứng cạnh giường nàng, Thúy bật ngồi dậy:
-Duy đâu??
Cẩm khóc rưng rức :
-Anh ấy chết rôi, có để lại lá thư cho Thúy nè
Đọc thư Duy nàng khóc như mưa, sao Duy không cho nàng biết chàng bị bịnh ? tại sao lại dấu nàng rồi âm thầm khổ đau một mình, đàn ông đi chơi gái là lẽ thường tình, nàng không giận Duy, chỉ trách chàng không cẩn thận để xảy ra bi kịch này.

                                                            ***
Đám ma Duy diễn ra trong vòng gia đình thân thích, ai cũng buồn cho Duy và an ủi nàng, Hòa em trai nàng giúp nàng liên lạc với luật sư để lấy tiền bảo hiểm, Sau khi điều tra cái chết của Duy là vì vướng mắc căn bịnh thế kỷ mà chàng suy sụp tinh thần nên tự tử, bảo hiểm đã bồi thường cho mẹ con nàng số tiền cả triệu đồng.
Nhờ số tiền Duy để lại mấy mẹ con nàng mới đỡ vất vả. Hôm nay soạn đồ đạc của Duy để cho hội từ thiện, nàng bất ngờ thấy một lá thư Duy viết cho nàng
       Em yêu
Đọc được lá thư này chắc anh đã mồ yên mã đẹp, trước hết cho anh hôn em và các con ngàn lần yêu dấu . Anh đã có lỗi với mấy mẹ con em, chỉ vì một phút nông nổi ham vui anh đã giết chết đời mình và phá hủy cả một gia đình êm ấm.Anh hối hận lắm nhưng anh làm được gì đây hỡi em yêu ? anh chỉ còn một điều có thể làm cho mấy mẹ con em là anh sẽ chết để em và các con có tiền từ bảo hiểm của anh mà sống yên ấm quảng đời còn lại. Anh biết sau sáu tháng thì anh có quyền kết liễu đời mình, trong vòng sáu tháng thì anh không được quyền chết vì nếu như thế thì em và con không được tiền bồi thường, nên anh chờ đợi trong đau khổ chờ cho đến ngày đến tháng mà đi cho êm ấm.Đừng nghĩ đến anh nữa, anh không xứng đáng với mẹ con em. hãy đi thêm bước nữa nếu có người đàn ông nào thật sự tốt hơn anh. Đốt lá thư này đi , quên anh đi và hôn em cùng con ngàn lần.

Thúy khổ đau gục xuống, thì ra Duy biết mình mắc bịnh nên đã âm thầm lo cho mẹ con nàng ấm êm trước khi ra đi.
Vịnh biệt anh , ngàn đời yên nghỉ 


Kim Nguyễn

11 comments:

  1. Người có lổi cố gắng chuộc lổi, nhưng cái giá để chuộc lổi nầy quá đắt. Thôi cố gắng đừng tạo ra lổi lầm có lẽ hay hơn...

    ReplyDelete
  2. Mấy ông ưa đùa giỡn "Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn le lói mãi trăm năm..." Câu nầy đúng với Truyện cô Kim vừa cống hiến : vài phút huy hoàng rồi liệm chết!!! một bài học cho các ông...

    ReplyDelete
  3. Dù người chồng thật sự có lỗi, nhưng anh đã biết dùng cái chết của mình để mang hạnh phúc đến cho vợ con, anh biết trước sau gì cũng chết nhưng chết có ích hơn là tiếp tục sống để khổ cho vợ con, vậy chúng ta nghĩ cái chết này là đúng hay sai ?

    ReplyDelete
  4. Dù sao cũng khen anh ta khá can đảm để đối diện với cái chết, nhưng thử hỏi nếu như anh ta không chết mà tàn tật thì sao ? lao xuống vực thẳm trong đó có 1/1000 may mắn là thoát chết, biết đâu nếu nằm trong 1 phần đó thì thế nào ? Kim Nguyễn ơi câu chuyện này là có thật hay hư cấu ? nếu là hư cấu thì đầu óc của cậu quả thật là phong phú

    ReplyDelete
  5. Đây là câu chuyện có thật, mình viết theo lời kể của một anh bạn làm trong ngành bảo hiểm, dù bảo hiểm biết anh ta tự tử vì số tiền bảo hiểm nhân thọ của anh ta, nhưng về lý thì họ không làm gì được, anh ta chết vì trầm cảm chứ không phải vì muốn lấy tiền BH. dù kết cuộc đau lòng nhưng cũng vẫn là một bài học cho các ông . Mong các ông trước khi làm việc gì cũng nên suy nghĩ thiệt hơn, có những cái tưởng như đùa nhưng là một cái án tử các bạn ạ

    ReplyDelete
  6. Chị Thu Hồng đặt giả thuyết hay thật, giả sử ông nầy không chết mà bị tàn phế suốt đời lại còn khổ cho nhiều người nữa...

    ReplyDelete
  7. Khôn ba năm dại một giờ
    Thà dại một giờ còn hơn chờ ba năm
    nên mới có kết quả thể thảm như vậy;đây là bài học cho các ông thích ăn phở.Chàng Duy này là kỹ sư mà không thông mình gì hết,anh gần gũi với cô bé 20 tuổi,mà không xài ÁO MƯA,anh Duy này không nghĩ đến trường hợp có con với cô be sao
    Nếu chỉ ăn bánh trả tiền thì Cũng để phòng bịnh chứ

    ReplyDelete
  8. Bởi vậy mới nói Chi thấy không ? sợ có con với vợ xài condom, mà với con bé này thì không sợ , quả là cơm nhà ngon thì chê, phở thiu thì thích . các ông có rút đuoc kinh nghiệm hay không hỡi các ông

    ReplyDelete
  9. Ô hay thật, cô Kim Nguyễn hay đổ thừa,lúc hư bột hư đường thì đoán mò mà kết tội đàn ông.Nếu không có gì xảy ra thì có trời mà biết.
    Khoa học cũng chứng minh là bệnh AIDS cũng dễ xảy ra cho các cặp TRAI đồng tính luyến ái. Cặp đàn ông đồng tính sống như vợ chồng có nguy cơ bị AIDS đến 90%, như vậy không nhất thiết các ông ham đi tìm của lạ mới bị bệnh thời đại ! Tui không ủng hộ các ông lang bang,gặp đâu quơ đó...tuy nhiên tui phải thông cảm cho những người gặp nạn và không kết tội...

    ReplyDelete
  10. cây kim trong bọc lâu ngày Cũng lòi ra,dù có dấu kỹ cách mấy,các ông bà ngày xưa thường nói:ĐI ĐÊM CÓ NGÀY GẶP MA.Tốt nhất là mình đừng có làm điều gì sai trái,ngoài bị bịnh sida,còn thêm lương tâm bị dày vò cắn rứt,sống như vậy thà chết còn sướng hơn
    Trường hợp các cặp đồng tính luyến ái lại khác với chuyện cơm và phở trong câu chuyện TỰ TỬ này
    Hễ khi giao hợp với người khác người bạn tình của mình,thi Cũng phải đội ÁO MƯA đề phòng ngừa bịnh
    Bà xã của Duy hên lắm ,vì không muốn có con nên phải mang condom,nhờ vậy mà không bị mạng hoạ
    Đó các ông thích phở chỉ biết SƯỚNG cho riêng mình,đằng sau một phút vui vẻ ấy để lại tai hoạ cho mình không thì Cũng đáng đời,đằng này còn gây hoạ cho gia đình

    ReplyDelete
  11. em hoan hô chị Chi Nguyễn, cần phải có mấy chị như vậy các ông mới biết thế nào là lễ độ, đàn ông đã làm bậy, gieo khổ sở cho vợ con còn mồm năm miệng mười bào chữa,cũng may bà vợ vì không muốn sanh thêm nên đã tự bảo vệ mình,nếu không thì giờ cũng là nạn nhân của một lần đi mây về gió của ông chồng, dù anh chàng Duy này đã để lại cho vợ một số tiền nuôi con, nhưng nỗi đau trong lòng mọi người có thể xóa được chăng ? có những ông rơi vào hoàn cảnh tương tự ,nhưng không có bảo hiểm , không có can đảm thì lại là gánh nặng cho vợ con. Các ông ơi, cơm nhà quà vợ là nhất trên đời rồi

    ReplyDelete