06/11/2014

Tiền và Lá

                                           ( FB Tiểu Vũ)
Tưởng nhớ nhà thơ Kiên Giang (1927-2014)


Nhà thơ Kiên Giang ra đi thanh thản nhẹ nhàng khi cầm số lương hưu là 3 triệu đồng một mình lên Sài Gòn để trao cho em bé con bà mẹ bị tai nạn xe tải cán lọt thai nhi ra ngoài, chưa kịp trao tiền ông đã ở lại mãi mãi với Sài Gòn.
Ông đã để lại một khoảng trống trải trong lòng người yêu thơ vốn đã thưa thớt trong xã hội nhiều biến động khó lường đang nháo nhào đổ đi kiếm tiền, mưu cầu mua sự bình an, công danh cơm áo!
Nhắc đến nhà thơ Kiên Giang, người thường nhớ đến "Hoa trắng thôi cài lên áo tím". Riêng tôi, tôi đọc thơ ông từ hồi còn bé tẹo tôi thuộc lòng bài "Tiền và lá" của ông. Cũng may, Ba tôi yêu thơ ông giấu kỹ tập thơ "Kiên Giang" trên gác, bởi thời đó những tác phẩm xuất trước 1975 được coi là "văn hóa phẩm đồi trụy".
"Tiền và lá" được ông viết cách đây hơn 50 năm (1956). Cái xã hội bạc như Tiền và Lá ấy, màu giấy bạc vẫn làm nhức nhối lòng người. Sự đời còn kinh khủng hơn chứ không nhẹ vơi như ước mơ bắt đầu từ trò chơi trẻ con.

--------------------------
TIỀN VÀ LÁ
(Riêng tặng các bạn đã dang dở với
mối tình đầu...) 

Ngày thơ, hớt tóc "miểng vùa"
Ngày thơ, mẹ bắt đeo "bùa cầu ông".
Đôi ta cùng học vỡ lòng,
Dắt tay qua những cánh đồng lúa xanh. 

Đôi nhà cũng một sắc tranh,
Chia nhau từ một trái chanh, trái đào.
Đêm vàng soi bóng trăng cao,
Ngồi bên bờ giếng đếm sao trên trời.

Anh moi đất nắn "tượng người",
Em thơ thẩn nhặt lá rơi làm tiền.
Mỗi ngày chợ họp mười phiên,
Anh đem "người đất" đổi tiền "lá rơi".
Nào ngờ mai mỉa cho tôi,
Lớn lên em đã bị người ta mua.
Kiếp tôi là kiếp làm thơ,
Vốn riêng chỉ có muôn mùa lá rơi.
Tiền không là lá em ơi!
Tiền là giấy bạc của đời in ra.
Người ta giấy bạc đầy nhà,
Cho nên mới được gọi là chồng em.
Bây giờ những buổi chiều êm,
Anh gom lá đốt, khói lên tận trời!!!
Người mua đã bị mua rồi,
Chợ lòng họp một mình tôi vui gì!
Kiên Giang
(1956)
Top of Form

No comments:

Post a Comment