11/11/2014

Việt Kiều, bạn là ai ?

                                                                       (FB Quang thi Truong)

Nó sinh ra đúng cái ngày 16 tháng 3 năm1975 cái ngày kinh hoàng nhất trong cuộc đời của những người từng sống ở cái quận Kon Tum dưới thời đệ nhị VIỆT NAM CỘNG HOÀ.



 Cái ngày mà người ta dùng danh nghĩa giải phóng dân tộc để gieo rắc hàng ngàn cái chết cho những người dân vô tội. 
Là con út trong một gia đình , ba nó là sĩ quan được đào tạo tại trường sĩ quan Đà Lạt. 
Tất cả những gì diễn ra trong cái ngày đen tối đó là do má nó kể lại. 
Cả nhà nó 6 người , cùng một số gia đình nữa trong khu gia binh được ba nó sắp xếp lên chiếc xe GMC để chạy về hướng Nha Trang theo đường 14. Xe chạy tới Hàm Rồng thuộc địa phận PleyKu thì trúng pháo kích. Xe cháy , xác người cháy khét lẹt , anh hai nó và nhiều người hàng xóm khác trở thành những đống thịt bầy nhầy. Ba nó ẵm má nó nhảy từ trên xe xuống , má nó mang cái bụng thè lè là nó ở trong đó. Anh chị nó nhảy theo , không kịp nhìn nhúm thịt của anh hai nó lần cuối.
Ba nó cởi bộ đồ lính quăng đi , mặt mỗi cái quần xà lỏn ẵm má con nó chạy theo đoàn người về hướng Phú Bổn , anh chị nó chạy theo. Tất cả tài sản của nhà nó bỏ lại trên chiếc xe GMC đang bốc cháy.
Chạy tới bìa rừng thì má nó đau quằng quại , rồi nó ra đời giữa cái nơi mà sau này nhiều lần má nó quay lại đi tìm nhưng không nhớ nổi. Nó vẫn thường nói rằng : tao là đứa chẳng có nơi chôn Nhau cắt Rún .....

Gia đình nó được đưa trở lại Kon Tum bởi những ông lính mặt áo bà ba đen. 
Ba nó bị bắt đi tù ở cái nơi nào đó ngoài miền Bắc. Má con nó được đưa lên vùng kinh tế mới Ngô Trang. Tại cái nơi khốn khổ ấy anh ba và chị tư của nó lại bỏ mạng bởi cái thứ kí sinh trùng có tên là "Sốt Rét". Má nó thường nói : má căm thù cái nơi khốn nạn này , nhưng cứ hễ có dịp là má nó lại trở về cái nơi khốn nạn ấy , để khóc , để rầu , rồi lại vội vã chạy đi như chạy trốn một thời khốn khó ... 
Rồi măng rừng , mì lát , khoai lang , bobo trộn cơm cũng nuôi nó lớn.
Như một điều kỳ diệu , từ nhỏ tới lớn nó chẳng biết đau ốm là gì , ngoài mỗi năm hai lần nó phải uống mấy viên thuốc "phòng hai" đắng nghét để chống lại cái thứ bệnh Sốt Rét kia. 

Lớp 6 nó được chuyển đến trường tui ( vùng nó sống không có trường cấp hai ). Ngồi ngay bên cạnh , nó hỏi tỉnh bơ. 
Mầy tên gì ? Tao tên là Hải , biệt danh Hải lé. 
Tui nhìn nó ! Nó lé thiệt , nhưng chỉ lé kim thôi. Nếu không đen thui như cột nhà cháy thì nó là một đứa con gái đẹp. Mái tóc của nó dày , đen , dài xuống tới lưng quần. Đôi mắt lé kim làm cho nó nhìn có duyên hơn , hợp với cái răng chó xỉa ra mỗi khi nó cười. Mà cũng lạ , da nó đen thui nhưng môi nó thì hồng ,có vành , nhìn như hình trái tim. 
Nó chẳng chơi thân với ai ngoài tui. Bởi lũ bạn thường phân biệt dân chợ và dân kinh tế mới, tui cũng kinh tế mới như nó , nhưng khu tui ở là kinh tế mới giãn dân , còn nó là kinh tế mới tập trung nên nhà tui gần trường hơn nhà nó. 17 cây số , ngày hai lần nó đạp cái xe đòn dông của ba nó đi học. Tui thường chở nó đoạn từ trường về tới nhà tui, 12 cây số còn lại nó phải đạp một mình. Nói là chở nó cho oai chứ thực ra là nó cho tui đi ké, vì tui không có xe đạp. 

Đi về với nhau được hai năm thì một lần nó nói : chiều nay tao xuống nhà mầy , tao với mầy đi ăn kem. 
Bộ mày khùng rồi hả ? Đạp xe một tiếng đồng hồ chỉ để ăn kem thôi sao ? Có tiền thì vô đây ăn luôn đi rồi về. Chiều nay tao phải đi cắt rau lang. Má tao bịnh. 
Bây giờ thì không được , mầy đi cắt sớm đi , ba giờ tao xuống. 
Nói xong nó dọt xe đi , còn quay đầu lại cười nheo nheo cái con mắt lé. 
Mầy khùng hả ? Cắt rau để mai đi bán , mà mầy biểu cắt sớm cho nó héo hết hay gì ? Tui nói với theo , nhưng dường như nó không nghe thấy. 
Nói vậy ! Nhưng tui vẫn cầm liềm ra ruộng cắt rau lang từ lúc 1 giờ. Không phải tui sợ nó , nhưng tui cũng khoái món kem Bắc Hương , với lại hình như tui linh cảm nó đang có chuyện gì muốn nói với tui. 

3 giờ chiều đang lui hui lấy lá chuối tủ lại đống rau thì ai lấy cục đất bia trúng lưng cái bịch. Quay lại định chữi thề thì thấy nó nhăn răng cười. 
Con quỉ cái ! Sao mầy biết đường mò ra đây ? 
Má mầy chỉ ! Mà cũng có một đường ra đây chớ mấy , dễ òm 
Nó phụ tui đẩy xe cộ rau lang về nhà , tắm xong , tui chở nó ra quán kem Bắc Hương. Cái quán kem duy nhất , sang trọng nhất ở cái nơi phố thị heo hút này. 
Nó ngồi im lặng nhìn tui, mấy lần định mở miệng nó đều đưa ngón tay lên miệng nó. Suỵt suỵt 
Tui kệ nó, ăn hết ly kem của tui nó đẩy luôn ly kem của nó qua trước mặt , tui mặt kệ , ăn luôn. 
Ngồi tới trời sẫm tối tui hắng giọng : mầy không về ba mầy giết chết nghen con. 
Tối nay tao ngủ lại nhà mầy. Nó nói 
Tui hết hồn : mầy điên hả ? 
Uhm. Nó đáp tỉnh bơ. 
Có chuyện gì nói đi. 
Nhà tao chuẩn bị đi Mỹ , từ mai tao nghĩ học , ba tao làm giấy tờ xong rồi. Nó nói một hơi. 
Tui hụt hẫng , thẫn thờ , thảng thốt , một cái gì nghẹn lại nơi lồng ngực. Tui không thể thốt ra được. 
Tao xin lỗi ! Nó nói tiếp. Tao không định dấu mầy nhưng ba tao nói đây là chuyện hệ trọng , liên quan đến mạng sống của cả gia đình tao. Tới hôm qua ba tao mới tuyên bố là tuần sau nhà tao vô Sài Gòn. Ổng cho tao từ giờ tới mai. Muốn đi đâu thì đi , muốn làm gì thì làm , nhà tao sẽ bỏ lại tất cả. Tối nay tao ngủ nhà mầy , mai mầy cứ đi học tao ở nhà chờ mầy , chiều mai tao mới về nhà tao. 
Ờ để lát về tao nói với ba má tao , mầy ngủ với chị bảy.
 
Rồi nó đi ! Tui không tiễn , có lẽ cũng không có ai tiễn gia đình nó. 
Mọi thứ cũng trôi qua ! Cái thời buổi ăn bữa nay kiếm bữa mai , không ai còn có nhiều thời gian để nhớ về những chuyện tương tự. Thỉnh thoảng hình ảnh nó chợt ùa về trong kí ức , là kỉ niệm của một tình bạn tuổi thơ , Một thời hoa mộng. 
Bẵng đi mười năm ! Nó trở về ! Vào cái lúc tui không thể nào ngờ tới. 
Nó gọi điện thoại , hỏi cái quán kem Bắc Hương ở ngay góc chợ ngày xưa có còn không ? 
Hải lé ! Mầy là Hải lé phải không ? 
Nó cười ! Vẫn còn nhớ tao sao ? 
Trời đất ! Mầy còn sống và đã trở về ! Tạ ơn Chúa ! 
Nó cười hả hả ! Tao sanh ra đúng ngày giải phóng Kon Tum , làm sao tao chết được , làm sao tao không trở về để tìm cái thằng bạn như mầy. Kakaka vẫn giọng cười rổn rảng của nó. 

Tui không nhận ra nó nữa , chỉ còn mỗi đôi mắt lé kim , và cái miệng có vành hình trái tim là thứ duy nhất để tui nhận ra cô bạn nhỏ thưở nào. 
Rồi cứ hai năm nó về một lần. Mỗi lần nó về lại yêu cầu họp lớp. Cái lớp học ngày xưa tụi dân chợ vẫn thường khinh rẻ mấy đứa kinh tế mới tụi tui. Giờ bọn nó không kêu con Hải bằng cái tên Hải lé nữa , nó thay bằng từ " bạn " hay là " Hải Việt Kiều ". Con bạn nắm tay tui kéo lại gần nói , mầy đừng thay đổi nghen Thi. Hãy gọi tao là Hải lé. Hải lé như ngày xưa , và như cái lần đầu tiên mầy kêu lên khi tao gọi về cho mầy đó. Tao chỉ muốn như vậy. 
Ơn trời ! Nếu mầy cũng muốn tao kêu mầy bằng " Hải Việt Kiều " thì mầy làm ơn đừng về nữa. 
Nó cười kha khả , mà cái con này cũng thiệt là. Nó đẹp , sang trọng , quý phái , chỉ có mỗi cái giọng cười của nó là vô duyên hết sức. Nó chẳng bao giờ giữ ý mỗi khi cười , luôn là như vậy , sảng khoái và rất thoải mái. 
Mỗi dịp nó về thì ai cũng có quà , đứa thì chai dầu Miên , đứa thì lọ nước hoa , hay đại khái là như vậy. Và ăn nhậu , la cà vài ngày rồi nó đi. Hai năm một lần , đều đặng. Và tui trở thành địa chỉ liên lạc của nó và đám bạn một cách bất đắt dĩ. 
Thi ơi gọi con Hải giùm để tao hỏi cái này. 
Thi ơi liên lạc với con Hải giùm để tao nhờ chút việc. 
Thi ơi liên lạc với đám bạn để ngày ... Tháng .... Tao về. 
Cứ như vậy đến một ngày. Tui nghe lùm xùm chuyện nó cho đứa này mượn tiền nhưng lại không cho đứa khác , hay quà nó gữi về cũng chẳng công bằng. Nhiều đứa nói ra nói vào , rằng nó giàu mà sao keo kiệt vậy ? 

Tui có gọi và kể cho nó nghe câu chuyện đại khái là : nếu mỗi ngày mầy đều cho những đứa trẻ một viên kẹo , cứ đều đặng như thế , đến một ngày , mầy không có kẹo để cho tụi nhỏ nữa , hoặc giả mầy không có đủ để chia đều. Nó sẽ trách , hận mầy vì tại sao mầy không công bằng hoặc tại sao mầy không lo cho nó , để nó được có kẹo mỗi ngày. 
Nó cười buồn : người Việt Nam mình cũng lạ mầy ha ? Lần đầu tiên tui thấy giọng cười của nó không sảng khoái. 

Nó lại về ! Kinh tế Mỹ khó khăn , nhưng rồi nó cũng về. Lại họp lớp , nhưng lần này tui không thấy mang lỉnh kỉnh quà như mọi lần. 
Lại đồ ăn mang lên , món này chưa ăn hết lại có đứa kêu thêm món khác. Đồ ăn ê hề , bia chảy tràn. Vẫn những tiếng hô 1 - 2 - 3 - Zô. 2 - 3 - uống. Tui hơi mệt nên ra ngồi góc có mấy đứa con gái đang lột tôm , cua đút cho con tụi nó. 
Con Hải lại gần , kéo ghế ngồi xuống bên cạnh , Nó có vẻ hơi mệt mỏi , nhìn bàn ăn ê hề Tôm Cua nhưng nhân viên lại bê lên một con Tôm Hùm. Nó hỏi ai kêu , thì cậu nhân viên chỉ mấy cô bạn gái. Nó nói nhẹ nhàn : đồ ăn còn nhiều quá sao mấy bạn không ăn cho hết đã mà kêu thêm làm gì ? 
Mọi con mắt dồn về phía nó , dường như trách móc , dường như dỗi hờn. Rồi tiếng xầm xì lan qua đám con trai. 
Thằng Hải khều ( giờ nó là trưởng một ban của sở giao thông ) dáng đi đã liêu xiêu , đôi mắt dại dại , tay cầm ly bia bước lại trước mặt con Hải. 
Đ. mẹ ! mầy là Việt Kiều hả ? Việt Kiều mà chơi zậy hả ? Đ. mẹ ! mầy có tin là việt cộng chơi đứt đường Việt Kiều không hả ? 
Chủ quán đâu ? Cho năm chai Chivas 18. Nó hét lên. 
Nhiều đứa can ngăn , nhiều đứa đồng tình. Nó vẫn ngan ngạnh bắt mấy đứa nhân viên khui hết năm chai rượu. 
Hai tay hai chai nó rót rượu vào bất cứ thứ gì nó thấy trên bàn , rượu chảy tràn vào bia , vào nước ngọt , vào những dĩa thức ăn vẫn đang còn phân nữa. Tui ngồi ! Im lặng nhìn con Hải lé , mặt nó đỏ dần , nước mắt nó nhoè đi trên khuôn mặt. Nó khóc rấm rức , uất nghẹn , tui chưa bao giờ thấy nó khóc tức tưởi đến như vậy , kể cả cái lần cô đánh nó vì đi học quên đem vở ( kỳ thực là lần đó tui mượn vở của nó nhưng quên mang trả nó ) 
Nó đứng dậy ! Dứt khoát ! Kéo tay lôi tui đi , dường như nó muốn chạy trốn , dường như nó muốn tránh xa cái nơi thị phi này. Lũ bạn nhìn nó kéo tui đi , có đứa hỏi vọng : tính tiền chưa mà đi như vậy ? 
Ngang qua quầy tính tiền nó quăng cọc tiền 50 triệu cho chủ quán nói : sáng mai 8 giờ tui tới , thừa thiếu tính sau. Bà chủ quán nhìn nó ái ngại , nó lôi tui đi không kịp lấy xe máy. 
Đón Taxi đưa cô bạn trở về khách sạn , suốt dọc đường đi cho tới khi về tới khách sạn , ngồi ở Lobby bar kêu cho bạn ly nước lọc. Nó không nói câu nào mà chỉ khóc tức tưởi. Tui bất lực ngồi im nhìn bạn khóc và cảm nhận những cặp mắt của khách nhìn tôi ái ngại. 
Khóc hơn một tiếng đồng hồ , dường như mọi thứ uất ức đã trôi theo dòng nước mắt. Nó đứng dậy , dứt khoát như cái lúc nó kéo tui đi. 
Ngày mai tao sẽ bay vô Sài Gòn rồi tao về Mỹ luôn. Có lẽ tao sẽ không bao giờ quay về đây nữa, mầy thông cảm và nói má thông cảm cho tao! (nó vẫn gọi má tui là má ) 
Uhm ! Có lẽ nên như vậy. Thực ra ở đây , ngoài vợ chồng tao và má ra cũng chẵng có ai hoan nghênh chờ đợi mầy. Hãy làm những gì mầy cho là đúng , hãy yêu bản thân mình trước khi nghĩ cho một ai đó. Gia đình tao mong mầy bình an. 

Trên đường về nhà , một cái gì bóp nghẹt trong tim. Nó có lỗi gì đâu chứ ? nó chẳng qua cũng chỉ vì cái kí ức tuổi thơ mà phải lặn lội về đây. Tụi bay làm như vậy liệu có quá đáng lắm không. Nó đã lặn lội nữa vòng trái đất để về cái nơi mà dây rún của nó chôn ở nơi nào nó còn không biết. Cái nơi đã đày đoạ nó và gia đình suốt cả tuổi thơ. Vì cái gì nếu không phải là vì tao và tụi bay ? Vậy mà .... 
Là Việt Kiều nó có lỗi lắm sao ? 
Là Việt Kiều nó phải là người giàu có và phóng khoáng với tụi bay hay sao ?
Là Việt Kiều nó phải có trách nhiệm với từng đứa, từng gia đình của những thằng đã một thời gọi nó là dân kinh tế mới hay sao ? 
Tụi bay nghĩ nó là Việt Kiều hay nó là đứa đã từng là bạn của tui bay ?
Hải lé à ! Hãy đi đi và đừng quay đầu nhìn lại.


FB Quang Thi Truong
09/11/2014

3 comments:

  1. Thật hay và thật đúng tâm trạng của những Việt kiều Xe áo về dinh ...

    ReplyDelete
  2. Bây giờ Việt nam người ta còn giàu hơn Việt kiều nữa, Việt Kiều về thấy Việt nam chơi là lạnh cẳng rồi

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đúng vậy anh Tám Tàng ,vậy mới có câu Việt cộng xài sang hơn Việt Kiều hahaha

      Delete