Sau 25 năm sụp đổ, bức tường Berlin vẫn còn chia cắt nước Đức.
Cho tới hôm nay, nhiều người Đức cho
rằng việc dựng lên bức tường chia cắt là một nỗi đau. Hệ lụy của nó không hề
nhẹ. Vẫn còn đó sự kỳ thị giữa người phía Tây và phía Đông, đặc biệt người già.
Người phía Đông thì tự ti, hoài cổ; còn người phía Tây thì chẳng cần giấu giếm
thái độ thất vọng của những người khi phải “cưu mang”. Có người cho rằng phải 3
thế hệ mới đủ quên đi sự kiện chia cắt này.
Gần đây, người ta đã thực hiện
một cuộc điều tra xem dân ở Đông và Tây đánh giá “cái gì giá trị nhất”. Người
Đông Đức viết vào hai chữ BÌNH ĐẲNG còn người Tây Đức không do dự nói hai tiếng
TỰ DO.
Thất nghiệp phía Đông nhiều hơn phía Tây vì các xí nghiệp bên phía Tây
nhiều hơn. Lương bổng của người dân phía Tây cũng hơn hẳn. Năm năm nữa phía Tây
sẽ ngưng rót tiền cho phía Đông. Dân Đông Đức đang lo, còn dân Tây Đức bảo “thế
đủ rồi”. Sau 25 năm tiếng reo mừng của người dân Đông Đức xem ra không còn
nhiệt liệt như lúc ban đầu, vào cái đêm 9/11/1989.
Phía Tây cứ nghĩ đổ một đống tiền cho
bên Đông là xong, nhưng thực tế không phải vậy. Có người ở phía Tây 25 năm qua
(kể từ khi bức tường sụp đổ) du lịch ở Tây Ban Nha, Pháp… chứ không bước chân
sang phía Đông; có 4 tờ báo phía Tây rất khó bán ở bên Đông và 6 tờ ở miền Đông
không thể lên sạp nổi ở phía Tây. Sự khác biệt trong lòng người sau 25 năm vẫn
còn quá lớn!./.
Ngô Thiệu Phong/VOV
No comments:
Post a Comment