17/01/2015

Bóng người dưới trăng

                                      ::Kim Nguyễn

Tôi tuy là phụ nữ nhưng ngay từ khi còn bé cho đến khi tôi bị ma nhát thì tôi không bao giờ tin là có ma hiện hữu trên đời này.



Khi tôi mới sinh ra đời, gia đình tôi di cư từ Bắc vào Nam, cuộc sống lúc đó rất mới lạ , chúng tôi ở trong một xóm bình dân vùng Phú Nhuận , Sài Gòn. Khu tôi ở có một nghĩa trang của một hộ gia đình giàu có, chung quanh có tường bao bọc , trong giọng tộc có ai qua đời đều được chôn ở đây. Tuổi thơ của tôi thường leo tường vào đó chơi thả diều , chơi u cùng các bạn trong xóm, nên tôi như đã quá quen với những ngôi mộ và cùng thường ngồi trước vài ngôi mộ chơi cầu cơ.
Còn nhớ có một đêm trăng sáng, tôi nảy ra ý nghĩ nhát ma cả xóm, lúc ấy trong xóm cúp điện, tôi leo lên nóc nhà của mình lấy tấm drap trắng choàng kín mít từ cổ xuống, lấy bộ tóc giả của mẹ tôi đeo phủ mặt ( tóc thật của tôi sau lưng rất dài) xong đứng giang hai tay trên nóc nhà, bọn trẻ con hàng xóm đang chơi đùa dưới sân chợt nhìn lên thấy thì hoảng hồn la lớn lên chạy nháo nhào. Một anh cảnh sát ở đối diện nhà tôi nói lớn “ Đứa nào lấy tao cây súng coi bây” . Tôi nghe mà hết hồn nên từ từ lùi xuống biến dạng và băng qua nghĩa trang về nhà mình.

Nói như thế để các bạn biết là tôi tuy lúc đó 10 tuổi đã có cái gan hơn người không biết sợ là gì , tuy là con gái nhưng nghịch ngợm hơn cả con trai.
Năm tôi 15 tuổi , có một đêm tôi và hai người em đang ngủ ( ở VN nhà ít phòng chị em thường ngủ chung với nhau) , phòng tôi ngủ có cửa sổ, đêm nào trước khi ngủ cũng khóa cửa bên trong vì sợ trộm viếng. Hôm đó mẹ tôi vì ho bịnh cả mấy ngày trước nên hơi thở khó khăn, khò khè, tôi nằm trong phòng và hỏi vọng ra :
-Mẹ có sao không mẹ ? có cần con lấy nước cho mẹ không ?
Mẹ tôi trả lời:                                                                                           
-Không sao mẹ ho nên vậy thôi con ngủ đi.
Nằm mãi không ngủ lại được, còn đang thao thức, tôi bỗng nghe tiếng cửa sổ phòng mình cót két và mở toang một bên. Tôi hoảng hồn kéo chăn cao lên tới cổ, dưới ánh trăng vằng vặc , tôi thấy một bóng người leo lên của sổ xong leo xuống rồi lại leo lên rồi lại leo xuống, sự sợ hãi dâng cao mồ hôi tôi ướt đẫm hai bàn tay,tim tôi đập thình thịch và tôi mở mắt thật to để nhìn cho kỹ , dưới ánh trăng tôi nhìn thấy người đó có khuôn mặt như mặt chó, mỏ dài và móng tay nhọn hoắc. Quá sợ hãi tôi hét lên một tiếng và lăn xuống đất , hai đứa em ngủ chung không biết chuyện gì cũng lăn theo làm cái mùng đứt cuộn tròn mấy chị em.
Mẹ tôi chạy vào xem chuyện gì, tôi vừa khóc nức nở vừa kể cho mẹ tôi nghe, bà nhìn thì không thấy gì cả chỉ thấy cửa sổ mở toang. Mẹ tôi an ủi
-Có lẽ con đóng cửa sổ không kỹ gió làm mở toang và bóng cây bên kia đường in hình mà con đang mơ màng nên thần hồn nát thần tính.

Tôi biết mình chưa ngủ lại và biết những gì mình nhìn thấy là sự thật bởi không khi nào bóng cây in mà cử động leo lên leo xuống nhiều lần , hơn nữa khi nhìn nghiêng là một người mang mặt chó.
Các bạn nghĩ sao ?? Hẹn lần sau sẽ kể một chuyện có thật mà Kim Nguyễn đã trải qua. Chúc các bạn ngày cuối tuần vui vẻ. 

:: Kim Nguyễn


4 comments:

  1. Thùy Dung ( QLD)18 January 2015 at 12:03

    Trời ơi nghe chị Kim Nguyễn kể chuyện ma mà rùng mình, nếu là em chắc em chết ngất rồi , em cũng đang suy nghĩ không biết có ma không ? bản thân em chưa bị ma nhát , nhưng nghe chuyện ma có thật thì nhiều làm em cũng hoang mang

    ReplyDelete
  2. À cái cô này nhát ma người ta bị ma nhát lại là thường thôi mà hahahaha

    ReplyDelete
  3. Chuyện ma nầy hay mà chưa rùng rợn nhe cô Kim Nguyễn . Chờ chuyện khác rùng rợn hơn nhe cô ...

    ReplyDelete
  4. Anh Văn Trung ơi, chuyện ma hư cấu mới rùng rợn chứ, còn chuyện có thật mà rùng rợn chắc em đừng tim chết lâu rồi làm sao còn sống mà kể cho bà con nghe hả anh ?

    ReplyDelete