27/09/2014

Chuyện của Nó


                                                                                   :: Kim Nguyễn ::
Nó hân hoan chạy vô chạy ra, trong lòng vui như mở cờ trong bụng, 


nó biết rằng tối nay cuộc đời nó sẻ có một chuyển biến to lớn, tương lai hạnh phúc hay đau thương sẽ gói trọn trong hành trình đêm nay. Mấy ngày nay nhà nó cứ nhỏ to câu chuyện, xem ra rất bí mật, bàn bạc kỷ lưởng, trách nhiệm của từng thành viên trong gia đình nó.

Má nó ra đi vế chốn vỉnh cữu, để lại chín đứa con nhỏ dại, chị hai mới 17 tuổi, đứa em gái út chưa đầy năm, nó là đứa con gái thứ năm trong gia đình, lúc nào nó rộn ràng như tết đến. Một mình nó đả sống ở đây một thời gian khá dài, đại khái ăn nhờ ở đậu và chăm em cho một gia đình điạ phương, để gia đình nó có cái cớ và phương tiện lên xuống tìm đường vượt biển .....

 Trở về cái đêm định mệnh, gia đình nó bí mật như thế mà cũng bị hàng xóm biết được, gia đình hàng xóm gồm có hai vợ chồng và hai đứa con, bất khả kháng nên gia đình nó chấp nhận nhà hàng xóm ấy cùng đồng hành. Ba và Anh Ba lên ghe giả vờ đi làm biển vào xế chiều, dự định nấp sau cánh rừng chờ trời tối đến, Anh Ba sẽ lần theo đường rừng để đón các thành viên còn lại đổ bộ ra ghe. Tưởng như mọi sự yên lành như đả định, nào ngờ ý trời khó thoát, nó và các chị em nó đang hồi hộp chờ Anh Ba trở vế, bổng nhưng trước thềm xuất hiện một thanh niên mà không phải là Anh Ba, người thanh niên chủ nhà mà bấy lâu nay vắng bóng, ai nấy cũng điều bối rối, tay sách tay ôm chuẩn bị cho chuyến đi. Anh nạt nộ ..
-Tụi mầy đi vượt biên phải không? Tao cũng đi, không cho tao đi, tao báo công an.
Anh Ba xuất hiện như một vị cưú tinh, trong khi cả nhà đang còn nhao nhao chưa biết tính sao, Anh Ba nói ...
- Anh Ếch nhà em tối nay đi, anh có muốn đi thì bây giờ cùng đi.
Như dự định Anh Ba sẽ cổng đứa em trai ấp út, chị hai, chị Tư bế em gái út, Nó, thằng sáu con Bảy, con Tám sẽ nắm tay nhau vượt rừng ra ghe, nhưng không ngờ anh Ếch vô tình hay cố ý, cổng ngay thằng em trai ấp út lên lưng mà đi, tất cả mọi người im lặng lần mò theo bóng đên trong cánh rừng dầy đặt nín thở mà bước. Nó chợt thấy anh Ếch rẻ sang một lối khác, trong lúc anh Ba và chị Hai Chị Tư cùng đứa gái út đi trước chẳng hay biết gì, cứ bước nhanh như ma đuổi. Nó gọi theo ..
-Anh Ếch, anh đi lộn đường rồi, anh chị của em đi phía trước kìa. Anh nạt nó ...
-Mầy biết gì, tao sống từ nhỏ ở đây, đường nầy đi cũng được, đi theo tao.
Nó không cải nhưng không theo anh, cứ nhìn bóng lưng của anh chị Nó mà nắm tay thằng Sáu, con Bảy, con Tám mà đi tới.



Chiếc ghe hiện ra trước mắt Nó, và bắt đầu điểm danh, Nó liếc nhìn quanh trên ghe ngoài gia đình hàng xóm, có thêm một cặp tình nhân, Nó lợn cợn hiểu được trong lúc đang tâm tình thì thấy chiếc ghe, nghi ngờ đi vượt biển nên họ nhất quyết đòi theo. Điểm tới điểm lui vẩn thiếu một đứa, nóng rang cả ruột, nước biển càng lúc càng rút xuống, nếu không đi sẽ mất cạn trên bãi, ghe nhổ neo kiềm theo là tiếng gào thét của Anh Ba, lần đâu Nó thấy người anh oai dũng khóc như trẻ nhỏ, Anh khóc thương em trai Út, anh khóc tự trách để lạc mất em trai, Anh khóc vì từ nay sẽ không còn nhìn thâý em trai yêu mến...........

Về phần Nó, cả tháng nay, Nó rất háo hức chuẩn bị cho chuyến đi. Nó quyết định mặc bộ đồ mới mà Cô chủ tốt bụng nơi Nó chăm em, may cho Nó vào dịp tết, bộ đồ cô-tông nền trắng có hoa tím li ti, Nó không dám mặc nhiếu vì sợ bộ đồ củ đi, ngày hôm nay còn quang trọng hơn cả tết, nên nó hân hoan khoác lên. Dầu cho biển có êm cấp mấy, trên ghe bồng bềnh, nó và mọi người điều say sóng mệt lả, Anh Ba khỏe lắm, chắc tại anh đả quen đi lại trên sông nước nên không say, anh rót cho từng đứa nhửng ngụm nước dấm pha đường để chống ói. Nó khó chiụ vì say sóng, nhưng nó không muốn gục ngả, cố hết sức bò lên mạn ghe, lên tới nơi nhửng luồng gió biển, nhửng đợt sóng đua nhau tạt lên ghe, làm ươn ướt mặt nó. Nó cảm thấy dể chiụ, tuy hơi lạnh, nhưng cơn say sóng mất dần chỉ để lại cho nó một niền vui nho nhỏ với gió biển chập chờn.

Sau hai đêm, một ngày ghe nó đã tới bên bờ tự do, thủ tục nhập đảo cũng nhanh chóng hoàn tất, lúc bấy giờ, nó nhìn lại bộ đồ nó yêu nhất, bẩn đến không thể ngờ, be bết những vết dầu máy, nó cố giặt cho thật sạch nhưng hoàn toàn không trở lại như xưa, nền trắng vàng úa, hoa tím nhạt màu , nhưng lòng nó quyết không quên những ngày bô đồ ấy mang tới niềm vui và hạnh phúc cho nó. Cái nôi cuộc đời nuôi nó trưởng thành, không còn là cô bé ngây ngô của ngày nào, chỉ còn dấu vết của thuở thơ dại duy nhất, là nó rất yêu màu tím, với nó những hoa tím li ti trên bộ đồ năm nào vẩn là một niềm vui bất biến, ai bảo màu tím tương tư, màu tím buồn nhớ, với nó là một màu rất vui trong kỷ niệm.

 Ngày đám hỏi của nó với ngươi nó yêu, nó cũng khoác lên một bộ đồ tím để biểu hiện đánh dấu ngày hạnh phúc vui tươi, một bước rẻ cuộc đời, giá như đám cưới cũng có thể mặc áo tím nó sẽ hân hoan vui mừng mà khoác lên .......................
Các bạn đọc chắc đang suy nghĩ, sao vượt biển chẳng có gì khổ, ở đảo chẳng có gì buồn, trong cuộc sống chẳng có gì đau, hay sao mà nó không nhắc đến .... Thưa có chứ, nhưng buồn khổ cũng phải lê thân mà sống, nên nó chọn sống vui, nó không cho phép bản thân buồn hơn một ngày, những chuyện buồn ấy vẩn còn, ở tận đáy tim của nó, và nó quyết tâm chẳng bao giờ đào bới những khoảnh khắc buồn phiền đã qua đi .. Lúc nào nó cũng hân hoan chào đón một ngày "Tím" mới......

Kim Nguyễn 


3 comments:

  1. Câu chuyện làm mình nhớ đến những tháng ngày lênh đênh tìm tự do.... Buồn..ám ảnh ...nhưng thôi ..giờ mọi chuyện đã là quá khứ khép lại mặc niệm.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đúng vậy như chị T Hồng nói câu chuyện làm nhiều người nhớ về thân phận mình 35 về trước cũng trốn chui ...cũng lênh đênh, sợ hãi, khổ sở nơi trạm tị nạn....

      Delete
  2. Trường Hận Thiên Thu28 September 2014 at 14:12

    Nói tới vượt biên , tới giờ này tui còn sợ biển khơi, không bao giờ dám đi Cruise , quả thật quê hương mình có những thước phim quá khứ thật là đau lòng. Cám ơn cô Kim Nguyễn đã nhắc nhở mình đừng bao giờ quên và tha thứ cho những kẻ tội đồ

    ReplyDelete