19/09/2014

Tôi đã tròn ước muốn, được bay

                                                                                              (Hoàng Ngọc Diêu)
Hôm bữa giúp một lão Úc già đã về hưu bị sự cố với cái computer và nghe lão lỉ kỉ kể chuyện "đời cô Lựu" của lão, hoá ra là một câu chuyện cực kỳ lý thú.



Lão là một người Úc bình thường, thậm chí rất bình thường. Lão chỉ học hết lớp 10 rồi đi học việc, thành công nhân. Làm nhiều năm lên giữ chức trưởng đốc (supervisor). Lão có vợ, có con và cũng ky cóp mua cái nhà. Cuối tuần cũng làm cái BBQ, uống bia với bạn bè. Thỉnh thoảng đưa vợ đi du lịch lanh quanh. Nói chung, lão có một đời sống êm ả. Từ bé, lão đã mê máy bay, mê được bay. Niềm đam mê này dày vò lão mấy chục năm trời. Lão chỉ mua tạp chí, mô hình về để nghiên cứu cho đỡ... ghiền.

Năm lão đúng 50 tuổi, đúng ngày sinh nhật, lão lái xe từ sở về, trong đầu nghĩ rằng: "nếu mình đi thẳng luôn và không rẽ trái vào khu sân bay Bankstown thì có nghĩa cái 'nợ' máy bay chấm dứt, không ray rứt, không thèm thuồng nữa". Không hiểu sao đến ngã ba ấy, lão không cưỡng nổi, rẽ trái và vào khu sân bay. Định mệnh xui khiến làm sao lần ấy trường dạy lái trong phi trường có một khoá học nhập môn 6 tuần hoàn toàn miễn phí. Lão nghĩ "cứ ghi danh học, chẳng mất gì". Thế là lão ghi danh, học và hoàn tất khoá học 6 tuần.

Sau 6 tuần ấy, lão quyết định bán nhà, ra mướn nhà thuê để ở, lấy tiền mua một chiếc Cessna 2nd hand. Vợ lão chẳng những không cằn nhằn mà còn ủng hộ lão hết mình vì bà biết niềm đam mê thầm kín này của chồng mình.



Lão mất thêm 1 năm nữa để học và bay thêm 150 giờ và lấy bằng pilot chuyên nghiệp cho máy bay hạng nhẹ (Commercial Pilot Licence - CPL) rồi sau đó lão nghỉ việc. Cũng trong thời gian ấy, mẹ của lão qua đời, để lại cho lão một căn nhà. Thế là lão dọn vào căn nhà ngày xưa để sống, đỡ phải lo chuyện thuê nhà. Kể từ đó, lão dành thời gian để lái máy bay làm việc thiện nguyện, chuyên chở những bệnh nhân ở những vùng xa xôi về thành phố để chữa bệnh cho họ. Các nhóm từ thiện chỉ trả tiền xăng và tiền đáp bãi. Mọi chi phí và thời gian lão hoàn toàn đóng góp. Cũng may cho lão, thỉnh thoảng cũng có một số "cuốc bay" người này hoặc người kia thuê lão chở đi nên lão cũng tạm sống.

Hơn hai mươi năm trôi qua, lão bay hơn 10000 chuyến ngược xuôi phía duyên hải đông Úc (eastern seaboard) và chở ngần ấy bệnh nhân đi về từ các vùng xa xôi. Điều đáng ngạc nhiên, lão không hề tự hào việc chuyên chở thiện nguyện hàng chục ngàn bệnh nhân mà lão chỉ tự hào một điều duy nhất: "I've fulfilled my dream, flying."  (tôi đã tròn ước muốn, được bay).
::Hoàng Ngọc Diêu



No comments:

Post a Comment